擬古
(其五)
李白
月色不可掃
客愁不可道
玉露生秋衣
流螢飛百草
日月終銷毀
天地同枯槁
惠蛄啼青松
安見此樹老
金丹寜誤俗
眛者難精討
爾非千歲翁
多恨去世早
飲酒入玉壺
藏身以爲寶
Nghĩ
cổ
(kỳ ngũ)
Lý Bạch
Nguyệt sắc bất khả tảo
Khách sầu bất khả đạo
Ngọc lộ sinh thu y
Lưu huỳnh phi bách thảo
Nhật nguyệt chung tiêu hủy
Thiên địa đồng khô cảo
Huệ cô đề thanh tùng
An kiến thử thụ lão
Kim đan ninh ngộ tục
Muội giả nan tinh thảo
Nhĩ phi thiên tuế ông
Đa hận khứ tuế tảo
ẩm tửu nhập ngọc hồ
tàng thân dĩ vi bảo.
Phỏng xưa
(Bài 5)
Ánh
trăng không thể quét đi được
Nỗi
buồn của khách thật khó nói ra
Sương
ngọc là chiếc áo của mùa thu
Đom
đóm lập lòe trong trăm thứ cỏ
Mặt
trăng mặt trời cuối cùng cũng tiêu hủy
Trời
đất sẽ cùng khô xác
Ve
sầu kêu ở cây thông xanh
Nào
biết cây ấy đã già rồi
Thuốc
tiên làm người trần lầm lẫn
Người
dốt khó bàn chuyện hay
Không
nghe nói ai sống đến nghìn tuổi
Mà
phần nhiều đều hận vì chết sớm
Uống
rượu rồi nhập thân vào bình ngọc
Dấu
mình đi trong rượu mới là quý.
Phỏng
xưa
(Bài
5)
Ánh trăng không thể quét đi
Nỗi buồn lòng khách ít khi tỏ tường
Long lanh tấm áo thu sương
Lập lòe đom đóm bay vờn cỏ hoa
Trăng sao rồi cũng tan ra
Xác khô trời đất bao la còn gì ?
Thông xanh rỉ rả tiếng ve
Nào ve có biết thông kia già rồi
Thuốc tiên lầm lẫn con người
Đần ngu khó góp cho đời chuyện hay
Nghìn năm ai thọ xưa nay
Hận vì chết sớm đời hay làu bàu
Ta thường lảo đảo lao đao
Nhập hồn dấu xác trong bầu rượu tăm.
Đỗ Đình Tuân
(dịch thơ)
15/10/2015
Đỗ
Đình Tuân
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét