-Khi đọc các chữ ở trong hai ô trắng cuối bài các bạn BÔI ĐEN chữ sẽ rõ hơn
TỔ QUỐC GỌI TÊN
Đêm qua tôi nghe Tổ quốc gọi tên mình
Bằng tiếng sóng Trường Sa, Hoàng Sa dội vào ghềnh đá
Tiếng Tổ quốc vọng về từ biển cả
Nơi bão tố dập dồn, chăng lưới, bủa vây
Tổ quốc của tôi, Tổ quốc của tôi
Bốn nghìn năm chưa bao giờ ngơi nghỉ
Thắp lên ngọn đuốc Hòa bình, bao người đã ngã
Máu của người nhuộm mặn sóng biển Đông
Ngày hôm nay kẻ lạ mặt rập rình
Chúng ngang nhiên chia cắt tôi và Tổ quốc
Chúng dẫm đạp lên dáng hình đất nước
Một tấc biển cắt rời, vạn tấc đất đớn đau
Sóng chẳng còn bình yên dẫn lối những con tàu
Sóng quặn đỏ máu những người đã mất
Sóng cuồn cuộn từ Nam chí Bắc
Chín mươi triệu môi người thao thức tiếng “Việt Nam”
Chín mươi triệu người lấy thân mình chở che Tổ quốc
linh thiêng
Để giấc ngủ trẻ thơ bình yên trong bão tố
Ngọn đuốc Hòa bình trên tay rực lửa
Tôi lắng nghe
Tổ quốc
gọi tên mình
http://khoavanhoc-ngonngu.edu.vn/home/index.php…
Nguyễn Phan Quế Mai
Bài thơ nổi tiếng “Tổ quốc gọi tên”: Bỗng dưng bị tranh chấp bản quyền
TP - Bài thơ
khiến cộng đồng người nghe Việt dậy sóng bỗng dưng có người đứng ra tranh chấp
bản quyền.
Nếu bài thơ không được phổ nhạc và trở
nên nổi tiếng đến thế, liệu có hay không sự rắc rối lớn này? Ngày 2/10, từ
Brussels, nhà thơ Nguyễn Phan Quế Mai phải bàng hoàng, bức xúc viết thư ngỏ gửi
tới báo chí cả nước: “Tôi là tác giả Nguyễn Phan Quế Mai, hiện đang sống làm
việc tại Brussels, Bỉ. Hiện nay có một người tên là Ngô Xuân Phúc đang sử dụng mạng
xã hội để vu khống tôi, nói rằng tôi lấy cắp bài thơ “Tổ quốc gọi tên mình” của
ông ta…”.
Không chứng cứ, vẫn ngang nhiên tố cáo
người khác
Ai cũng hỏi vậy người có tên Ngô Xuân
Phúc này có hiện diện thật hay không? Hay mới chỉ là một status dài trên trang
facebook cá nhân? Như chính người này trình bày trên facebook và phóng viên đã
gọi điện để phỏng vấn qua điện thoại di động, thì anh ta hoàn toàn không có
chứng cứ gì về việc bài thơ đó do mình sáng tác?
“Để bảo vệ danh dự của mình, tôi xin lên
tiếng như sau – Nhà thơ Nguyễn Phan Quế Mai nói - Là một người đã có các tác
phẩm được xuất bản và giành các giải thưởng không chỉ ở Việt Nam mà còn ở
Anh và Mỹ, bản quyền là điều tôi luôn tôn trọng trước tiên.
Phát ngôn của ông Ngô Xuân Phúc xúc phạm
đến danh dự nghề nghiệp của tôi, xúc phạm đến danh dự cá nhân tôi, và xúc phạm
đến tình yêu thiêng liêng, bất khả xâm phạm của tôi dành cho Tổ quốc Việt Nam.
Tôi sẽ làm tất cả những gì cần thiết, bao gồm việc sử dụng pháp luật, để bảo vệ
danh dự và uy tín của tôi, đáp lại sự tin yêu của bạn đọc”.
Quế Mai vốn là giọng thơ yêu nước từ rất
lâu đã sống trong lòng bạn đọc không chỉ với bài thơ “Tổ quốc gọi tên” mà còn
rất nhiều bài thơ khác trong các tập “Cởi gió”, “Những ngôi sao hình quang
gánh”… Nhiều bài cùng chủ đề và gây ấn tượng mạnh như: “Là Việt”, “Đồng Lộc”,
“Thời gian trắng”, “Hà Nội”, “Những ngôi sao hình quang gánh”… Trong khi đó, người
tự xưng là Ngô Xuân Phúc không phải là người viết chuyên nghiệp và chưa từng
công bố được bất cứ sáng tác nào?
Theo người này thì anh ta viết bài thơ
vào năm 2008, sau đó anh muốn gửi gắm cho một người có họ Nguyễn Phan đứng tên?
Tại sao lại phải lắt léo và giấu mặt như thế? Nếu anh ta thật sự là tài năng,
và bài thơ thể hiện tinh thần yêu nước như thế thì tại sao chính anh không đứng
tên giới thiệu tác phẩm của mình? Cũng không gửi đăng báo hay đăng ở bất cứ diễn
đàn chính thống nào mà lại chỉ đăng trên mạng xã hội, blog? Rồi sau đó lại xóa
đi?
Lai lịch nào cho bài thơ yêu nước?
Nhà thơ Nguyễn Phan Quế Mai (thứ tư, từ phải
sang) trong buổi ra mắt tập thơ “Tổ quốc gọi tên mình” tại Bảo tàng Phụ nữ Nam bộ (tháng
7/2015)
Liên quan đến sự
kiện ra đời bài thơ dậy sóng, nhà thơ Nguyễn Phan Quế Mai lại nhớ rất rõ từng
chi tiết. Chị kể: “Trước sự kiện tàu Bình Minh bị cắt cáp năm 2011, tôi cũng
như các văn nghệ sĩ Việt Nam
đều muốn cất lên tiếng nói bảo vệ chủ quyền lãnh thổ qua các tác phẩm của
mình.
Nhưng cảm xúc về
biển đảo thì nhiều, làm sao để có thể nói về chủ đề lớn lao này bằng những tứ
thơ mới mẻ và đủ sức lay động lòng người? Tháng 6/2011 nhà văn, nhà báo Hòa
Bình, khi đó đang làm việc tại báo điện tử Vietnamnet, đã liên hệ phỏng vấn tôi
với chủ đề “văn nghệ sĩ và chủ quyền biển đảo”. Bài phỏng vấn có câu hỏi “chị
có sáng tác mới nào về chủ quyền biển đảo hay không?”. Từ Hà Nội, đem theo
những câu hỏi ấy ra sân bay đi châu Âu, tôi nhắn tin cho Hòa Bình rằng sẽ gửi
trả lời sớm.
Máy bay cất cánh. Tôi nghiêng người nhìn
qua cửa sổ. Hà Nội trải dài dưới mắt tôi. Tổ quốc tôi đó, những ngôi nhà nhỏ
xinh lấp lánh ánh nắng, những thửa ruộng ngời lên như ngọc, những lùm cây xanh thẳm
bình yên đang tỏa bóng xuống dòng sông Hồng uốn quanh một dải lụa mềm. Điều gì
sẽ xảy ra nếu sự bình yên ấy bị một thế lực nào giày xéo? Điều gì sẽ xảy ra nếu
ai đó cắt rời những tấc biển khỏi tấc đất Việt Nam? Ôi Tổ quốc, Tổ quốc! Tôi gọi
thầm và chợt tiếng động cơ máy bay như tiếng sóng vọng về:
“Tôi đang nghe Tổ quốc gọi tên mình
Bằng tiếng sóng Trường Sa Hoàng sa dội
vào ghềnh đá…”
Hai câu thơ đầu tiên hiện lên trong tâm
trí tôi. Tôi tìm vội giấy bút. Như một mạch nước ngầm đã được khai thông, những
câu thơ khác cứ thế tuôn trào. Tình cảm yêu thương dồn nén mà tôi dành cho dải
đất Việt giờ đây được cất nên lời. Tôi viết rất nhanh, một mạch, không chỉnh sửa.
Rồi tôi đọc lại, chọn lọc các khổ thơ,
sửa chữa câu từ, sắp xếp chúng để các thông điệp của bài thơ được truyền tải rõ
ràng và mạch lạc nhất. Bài thơ bắt đầu bằng nhịp điệu dồn dập, về những hiểm
họa Tổ quốc đang phải đương đầu, về sự hy sinh, mất mát, để rồi thắp lên niềm
tin về hòa bình. Trong sâu thẳm lòng mình, tôi ước ao rằng tất cả những xung
đột tranh chấp về biển đảo sẽ được hòa giải qua đối thoại, và sẽ không có chiến
tranh, đầu rơi, máu đổ.
Bìa tập thơ của Nguyễn Phan Quế Mai
Khi máy bay đưa
tôi vượt lên những tầng mây trắng, khi tôi không còn nhìn thấy hình hài Tổ
quốc, bài thơ đã được hoàn thành. Hạ cánh xuống thành phố Franfurt, Đức, tôi
quyết định gửi tác phẩm này cho một tờ báo giấy trước khi gửi cho báo mạng
Vietnamnet. Tôi in báo giấy trước vì đây là một việc tôi vẫn thường làm đối với
các tác phẩm mới nhất của mình.
Tôi gửi bài thơ này cho nhà báo Hải
Giang, báo Hà Nội mới vào lúc 23:21:22 giờ ngày 20/6/2011. Lá thư điện tử này
tôi vẫn còn giữ, cũng như những trao đổi của chúng tôi về câu từ của bài thơ,
xoay quanh các cụm từ như “kẻ thù”, “kẻ lạ mặt”.
Bài thơ của tôi xuất hiện trên báo Hà Nội
mới ngày 26/6/2011. Sau khi báo in, tôi gửi bài phỏng vấn cùng bài thơ “Tổ quốc
gọi tên” cho nhà báo Hòa Bình. Ngày hôm sau, ngày 27/6/2011, bài thơ “Tổ quốc
gọi tên” được đăng tải trên báo điện tử Vietnamnet.
Tôi vẫn còn giữ các email liên lạc với
nhà báo Hòa Bình vào thời điểm này, bao gồm trao đổi của chúng tôi về câu từ
của bài thơ. Báo Hà Nội mới ra ngày 26/6/2011 cũng như đường link của báo
Vietnamnet đăng bài phỏng vấn của tôi vẫn còn đó là minh chứng cho bản quyền
của tôi về bài thơ”.
Lá thư của Ngô Xuân Phúc ngày 28/9 đề cập
đến bài thơ “Tổ quốc gọi tên mình” đã không biết tới một chi tiết vô cùng quan
trọng mà chỉ có người trong cuộc mới biết. Bài thơ của Quế Mai mang tên “Tổ
quốc gọi tên” chứ không phải “Tổ quốc gọi tên mình”. Khi phổ nhạc bài thơ này, nhạc
sĩ Đinh Trung Cẩn, dựa vào câu thơ đã đặt tên ca khúc là “Tổ quốc gọi tên
mình”.
Nhà thơ Nguyễn Phan Quế Mai (phải) và nhà
văn Nguyễn Thị Hòa Bình
Sau khi bài thơ
được nhạc sĩ Đinh Trung Cẩn phổ nhạc thành bài hát “Tổ quốc gọi tên mình”, tác
phẩm đã nhận được sự đón nhận của rất nhiều các tầng lớp công chúng và giành
được nhiều giải thưởng chuyên môn quan trọng của năm 2011.
Tại sao vào năm 2011, Ngô Xuân Phúc
không lên tiếng nhận mình là tác giả thơ mà phải chờ đến bốn năm sau? Ngô Xuân
Phúc đã có bằng chứng nào về việc Nguyễn Phan Quế Mai có quen biết với bất cứ
người bạn nào hoặc đã từng được gửi gắm/cho/tặng bài thơ này?
Về các cáo buộc thiếu chứng cứ pháp lý
của ông Ngô Xuân Phúc, Quế Mai cho biết: “Phát ngôn của ông Ngô Xuân Phúc xúc
phạm đến danh dự nghề nghiệp của tôi, xúc phạm đến danh dự cá nhân tôi, và xúc
phạm đến tình yêu thiêng liêng, bất khả xâm phạm của tôi dành cho Tổ quốc Việt
Nam.
Qua các phương tiện truyền thông Việt Nam, tôi yêu
cầu ông Ngô Xuân Phúc phải gửi thư chính thức xin lỗi tôi trước ngày
10/10/2015. Nếu không tôi sẽ tiến hành các thủ tục pháp lý để kiện ông ấy về
tội vu khống. Hiện tôi đang liên lạc với luật sư, và sẽ làm việc đến cùng để chứng
minh rằng tôi không thể nào dối trá trong tình yêu thiêng liêng, bất khả xâm
phạm của mình dành cho Tổ quốc”.
Tiết lộ gây sốc về tranh chấp bản quyền bài thơ “Tổ
quốc gọi tên”
Khi
câu chuyện bản quyền bài thơ “Tổ quốc gọi tên” chưa ngã ngũ thì nhà
thơ Bàng Ái Thơ, con gái của nhà thơ - họa sỹ Bàng Sĩ Nguyên, cháu
gái nhà thơ Bàng Bá Lân đã lên tiếng xác nhận rằng, vào hồi tháng
4/2011, bà đã được đọc bài thơ này; người viết ra nó là một tác
giả nam, và anh ấy là một người lính.
Tên bài thơ lúc mà tôi đọc là “Tôi
nghe Tổ quốc gọi tên” chứ không phải là “Tổ quốc gọi tên” hay “Tổ
quốc gọi tên mình” như thế này.
“Đừng vội ném đá người ta”
Ái nữ của một trong những người
sáng lập ra Hội Nhà văn Việt Nam (năm 1957) cho biết: “Đừng
vội ném đá người ta bởi tôi tin bạn Phúc nói thật”. Chia sẻ độc
quyền của nhà thơ Bàng Ái Thơ với PV candonline được đưa ra khi câu
chuyện về bản quyền bài thơ nổi tiếng này đang trở nên căng thẳng
trong dư luận, trong đó có nhiều ý kiến cho rằng anh Ngô Xuân Phúc,
người nhận mình là tác giả của “Tổ quốc gọi tên” bị “ảo tưởng” và
“có dấu hiệu về tâm thần”…
Nhà thơ Bàng Ái Thơ kể lại, năm
2010, bà có đi Cô Tô và hoàn thành bản thảo tập thơ “Mắt lặng”, trong
đó có bài “Cô Tô từ phía khơi xa”. Sau khi in xong tập thơ, bà đã mang
tặng bạn bè của mình; rồi bằng một cách nào đó, bài thơ đã đến
tay nhà thơ Anh Vũ ở Bắc Giang (nhà thơ Anh Vũ sinh năm 1943 tại Bắc
Ninh, là hội viên Hội Nhà văn Việt Nam, hội viên Hội Mỹ thuật Việt Nam
– PV). Lúc đó, nhà thơ Anh Vũ đã gửi đến bà tập tham luận về nhà
thơ Anh Thơ nhờ bà xem có gì cần góp ý không; kèm bài thơ đang gây
bão dư luận trên.
Tác giả Nguyễn Phan Quế Mai và tập
thơ có bài thơ “Tổ quốc gọi tên” đang gây tranh cãi.
“Vì lúc liên lạc, tôi có nói với
anh ấy là sau đi biển về, tôi sẽ viết chuyên tâm về biển đảo hơn. Tôi
cũng thích chủ đề biển đảo và nghĩ rằng sẽ phổ nhạc một số bài
về chủ đề ấy. Anh ấy bảo nếu thế thì qua cháu Nguyễn Trung Kiên
(người biên tập cuốn sách “Giáo sư Trần Đức Thảo: Biển quê hương dạt
dào và trầm tư triết học”, NXB Lao động, năm 2011 - PV), anh gửi cho tôi
bài thơ này để phổ nhạc, bảo tôi nghiên cứu thử.
Lúc đó là tháng 4/2011. Anh ấy nói
biển đảo thì ít người viết, có bài này đọc được. Nó mang tính
biển đảo và dễ đi vào lòng người. Tuy nhiên, sau khi đọc, tôi thấy nó
không có chất trữ tình (tôi quen với dòng thơ trữ tình để phổ nhạc)
và có vẻ cứng quá, "sắt thép" quá, hô hào quá. Tôi có liên
lạc lại và bảo tôi sẽ không phổ nhạc cho bài thơ ấy vì nó đầy tính
báo chí.
Nhà thơ Anh Vũ có bảo với tôi:
"Thế em sửa lại đi". Tôi bảo ‘ôi chết, sửa thì phải xin phép
tác giả chứ tùy tiện sửa là không được đâu, thế tác giả là ai’. Anh
Vũ bảo anh lấy bài thơ này trên mạng, cũng không quen người đó, chỉ
biết đó là bộ đội, thích viết lách, và hai người đã từng trao đổi
với nhau về bài thơ này rồi. Anh bảo với cậu ấy bài thơ hay và sẽ
tìm nhạc sỹ để phổ nhạc cho cậu ấy. Cậu ấy đồng ý” - nhà thơ nhớ
lại.
Nhà thơ Nguyễn Phan Quế Mai (bên
phải) trong ngày ra mắt tập thơ “Tổ quốc gọi tên mình”.
Vì không phổ nhạc nên sau đó, nhà
thơ Bàng Ái Thơ cũng không quan tâm đến bài thơ này nữa. Cho tới đầu
tháng 5/2014, Bộ Tư lệnh hải quân có tổ chức chương trình sáng tác về
biển đảo (đúng dịp Trung Quốc ngang nhiên hạ đặt trái phép giàn khoan
Hải Dương 981 trên vùng biển thuộc chủ quyền của nước ta) và in tập
sách nhạc “Âm vang biển gọi”, trong đó chọn một số tác phẩm của các
nhạc sỹ – nhà thơ có thơ phổ nhạc. Lúc đó, cầm tập sách nhạc ấy,
mở trang đầu tiên, bà thấy “Tổ quốc gọi tên mình” do nhạc sĩ Đinh
Trung Cẩn phổ nhạc từ thơ của Nguyễn Phan Quế Mai.
Lúc đó, bà chợt nhớ đến ngay bài
thơ mà nhà thơ Anh Vũ từng đưa bà trước đây. “Song bài thơ là nó nhưng
không còn là nó nữa. Nghĩa là nội dung của bài thơ trước đây mà tôi
đọc chỉ còn 75 -80% mà thôi. Có một số câu chữ đã được sửa đi cho
mới, cho phù hợp hơn. Nghe chừng hô hào hơn và sát thực tế hơn. Tên
bài thơ lúc mà tôi đọc là “Tôi nghe Tổ quốc gọi tên” chứ không phải
là “Tổ quốc gọi tên” hay “Tổ quốc gọi tên mình” như thế này. Tôi
thấy tên tác giả là Quế Mai, một người nữ chứ không phải người nam.
Tôi đem thắc mắc ấy trò chuyện cùng một số nhạc sỹ thuộc Khối nhạc
sỹ vẫn sinh hoạt định kỳ tại nhà tôi thì các bác cười rằng, các
nhà văn nhà thơ lắm bút danh lắm. Tôi thấy cũng hợp lý nên tôi cũng
không để ý nữa”, bà kể lại.
“Mọi người không nên vội vàng quá”
Cho tới mấy ngày hôm nay đang xôn xao
vụ tranh chấp bản quyền bài thơ này, nhà thơ Bàng Ái Thơ chợt nhớ ra
chuyện kia rồi cố gắng nhớ lại mọi chuyện một cách cụ thể. Bà cho
rằng, mọi người lên tiếng bênh vực Nguyễn Phan Quế Mai vội vàng quá.
Bà nói: “Tôi đọc thông tin trên báo và những lời bình luận có phần
ác ý với anh Phúc kia xong và buồn quá. Tôi có chia sẻ điều đó với
nhạc sỹ Nguyễn Nghiêm Bằng, con trai thứ của nhạc sỹ Văn Cao, tôi hỏi
anh có nhớ chuyện tôi từng nói về tác giả bài thơ này không thì anh
ấy cười, bảo rằng vẫn còn nhớ”.
Nhà thơ Bàng Ái Thơ, lên tiếng xác
nhận bà đã từng đọc bài thơ vào tháng 4/2011.
Khi được hỏi, những điều bà kể lại
ở trên cũng đồng nghĩa với việc nhà thơ Nguyễn Phan Quế Mai đã “đạo’
thơ của anh Ngô Xuân Phúc có phải không, bà chia sẻ: “Nói Nguyễn Phan
Quế Mai gian có lẽ cũng không phải, đạo cũng không phải đâu. Có thể
chị Mai đã ngấm trong đầu những câu thơ như thế. Lúc đó, tinh thần yêu
nước lên cao, chị ấy nung nấu viết bài thơ về biển đảo, gặp cái tứ
đấy, giống như thấm vào mình rồi bật ra những ý thơ đấy mà không ý
thức được rằng những câu thơ đấy đã có người viết ra trước đó rồi.
Nhưng tôi cũng hơi băn khoăn một điều, liệu đọc bài thơ sau mà nội dung
giống tới 75 – 80% nội dung bài thơ trước thì liệu đây có phải là
cái sự đọc rồi ngẫu nhiên mà ngấm hay không?”.
“Nhưng sao anh Phúc lại không nhớ thơ
mình viết ra được?”, về điều này, bà Bàng Ái Thơ cho rằng, nếu chỉ
vì như thế mà quy kết cho người ta như thế này thế kia thì tội
nghiệp cho họ quá. Anh Phúc không có gì trong tay để chứng minh được
rằng đó là bài thơ của mình vì chuyện bản thảo mất hoặc thất lạc
trong quá trình lưu trữ là điều hoàn toàn có thể. Với lại, có phải
ai cũng thuộc hết thơ mình đâu. Tôi là một ví dụ chẳng hạn. Thời
gian rồi đủ thứ bận rộn dễ làm người ta quên đi một cái gì đó trong
một khoảnh khắc, thậm chí một quãng thời gian dài. Cái đó tôi hiểu
chứ”.
Khi chúng tôi nói rằng, đồng ý công
khai chia sẻ những thông tin này, bà sẽ phải chịu trách nhiệm về
những phát ngôn của mình trước công luận, nhà thơ Bàng Ái Thơ bảo:
“Tôi đã sẵn sàng. Tôi biết đến đâu tôi nói đến đó. Với lại, nếu tôi
biết chuyện này thì tôi tin rằng, chắc chắn sẽ có những người khác
cũng biết và họ sẽ tìm ra sự thật, đâu mới là tác giả chính của
bài thơ. Tôi chỉ hơi tiếc một điều đó là nhà thơ Anh Vũ đã mất hồi
năm ngoái. Bởi nếu không, anh sẽ nói cho mọi người biết rằng anh lấy
tác phẩm này trên mạng như thế nào. Nhưng còn có cháu Trung Kiên,
người đã giúp anh Vũ chuyển bài thơ cho tôi vẫn còn đó, mọi người
có thể xác nhận từ phía cháu”.
Chúng tôi sẽ tiếp tục thông tin về vụ
việc này.
Sáng ngày 6/10,
nhà thơ Bàng Ái Thơ có kể lại, bà biết đến bài thơ là do nhà thơ
Anh Vũ sống ở Bắc Giang gửi. Trả lời Báo CAND vào ngày 2/10 trước
đó, anh Ngô Xuân Phúc, người nhận mình chính là tác giả của bài thơ
này cũng cho biết rằng, ở thời điểm anh đăng tải bài thơ trên mạng
vào năm 2008, “có một nhà thơ là hội viên Hội Nhà văn Việt Nam vào đọc khen
hay. Vì không để ý lắm nên chỉ biết là người Bắc Ninh hay Bắc Giang
gì đó”.
Nhà thơ
Nguyễn Hữu Quý: Một trong 2 người phải hổ thẹn vì sự dối trá của
mình!
“Đừng vội
quy kết ai thật, ai giả trong cuộc này. Cũng đừng cao giọng nói người
đàn ông ấy là hoang tưởng, điên rồ. Sự từng trải buộc tôi phải thận
trọng trong lựa chọn nghiêng về ai. Nguyễn Phan Quế Mai từng dịch rất
hay bài thơ ‘Bông huệ trắng” của tôi sang tiếng Anh nhưng cho đến giờ
phút này, tôi cũng chưa mắng mỏ người đàn ông nhận “Tổ quốc gọi tên
mình" là của mình. Vì tôi nghĩ, còn đủ thời gian để đọc lại,
để tìm hiểu và suy xét. Lòng yêu nước rất đáng trân trọng nhưng lòng
trung thực của con người cũng quý giá không kém. Tổ quốc không cần
sự yêu nước giả dối. Tiếng nói yêu nước cần phải trung thực. Thơ
cũng vậy. Tôi tin sớm muộn sự thật sẽ được minh chứng. Một trong hai
người phải hổ thẹn vì sự dối trá của mình”.
Theo Đậu
Dung
Công an nhân dân
Công an nhân dân
11/10/2015
Đỗ Đình Tuân
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét