“Eo
ôi, sợ quá, sợ quá trời…”. Tôi vừa đi vừa lẩm bẩm, ngửng đầu lên đã thấy mình
về đến khu nhà trọ công nhân.
Con
bạn cùng phòng cau mặt:
-Mai
về quê thăm mẹ, thăm em, vui chứ sao lại sợ?
Tôi
bào:
-Vừa
thót tim! Chả là thằng em tớ thích chơi chim, tớ liền ra phố tìm đến cửa hàng
chim cảnh mua cái lồng về làm quà cho nó, thấy cái loại rẻ nhất, bằng mây tre
cũng ba trăm nghìn, mất một phần bẩy tháng lương. Choáng! Chợt một đại gia bước
vào, hất hàm hỏi: “Cái lồng tôi đặt ông làm xong chưa?” Rồi mở cặp ném cả xấp
tiền lên mặt bàn của chủ cửa hàng, xách lồng chim quay đít bước đi nhẹ tênh. Tớ
khiếp quá.
-Khích
khích…nhằm nhò gì. Các đại gia bây giờ còn có những thú chơi đẳng cấp hơn vạn
lần thú chơi chim mà cậu vừa chứng kiến.
Thấy
tôi đừng ngây người ra, nó bảo:
-Chơi
thế cũng đâu có bằng một ông Chủ tịch Hội đồng quản trị một tập đoàn lớn có thú
chơi đồ cổ, đem tiền nhà nước mua của nước ngoài chiếc tầu cũ nát, giá 13.000
tỉ đồng, đem về chạy chơi ít chuyến rồi bỏ đó. Chẳng chịu kém cạnh, một ông Chủ
tịch Hội đồng quản trị tập đoàn lớn khác cũng ra nước ngoài mua chiếc ụ nổi cũ
nát 14,136 triệu đô la Mỹ, về bày trên biển ngắm chơi.
Thấy
tôi mắt tròn mắt dẹt, nó lại bảo:
-Vẫn
chưa sợ bằng thú chơi chợ của các quan chức đại gia đâu!
-Cậu
nói lạ. Đi chợ là thú chơi của các bà nội chợ bình dân, các đại gia có đi thì
đi siêu thị sang trọng chứ đâu thèm đi chơi chợ.
-Hiểu
sai ý nhau rồi! Tớ nói thú chơi chợ ở đây không phải là thú đi chơi chợ mà là
xây chợ để chơi. Hiện nay, một số đại gia và quan chức đồng bằng sông Cửu Long
ngông như công tử Bạc Liêu, xây chơi hàng trăm ngôi chợ, mối ngôi từ nhiều tỉ
đến nhiều chục tỉ đồng., xong rồi bỏ đó. Miền Trung cũng chẳng kém trong thú
chơi chợ: Chẳng hạn Bingf Thuận xây chơi cái chợ Tiến Thành hết 1,4 tỉ đồng rồi
bỏ hoang. Tiến ra phía Bắc, Quảng Bình xây chơi cại chợ Quảng Thạch hết 1,6 tỉ
đồng rồi bỏ hoang…Ngay tại Hà Nội, chợ tạm Ngã Tư Sở được xây hết 10 tỉ đồng,
xong bỏ đấy đã mấy năm.
Thấy
chưa, đã thấy chưa, một số đại gia quan chức cả nước hứng lên xây chợ cái chơi,
xong bỏ, nhẹ tênh. Mà thú chơi chợ cung nghiện như cờ bạc vậy, Khu di chỉ Cồn
Điệp thuộc xã Quỳnh Văn, huyện Quỳnh Lưu tỉnh Nghệ An, từng được đưa vào sách
giáo khoa giảng dạy trong trường học, mấy năm trước vẫn bị một quan chức loại
nghiện choi chợ “xẻ thịt” để xây chợ! Ngông không ?
Nguyễn
Đoàn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét