Ngồi
ở quán nước chè chén bên đường, tôi nghe lỏm được hai ông bạn già nói chuyền
thế sự buồn cười lắm, về kể cho vợ nghe, vợ vội bịt miệng tôi lại, lôi tôi ra
xa bàn thờ ở nhà. Hỏi tại sao, vợ bảo: “Đừng đứng gần đó vì nhỡ Phật nghe thấy,
Phật cũng phải phì cười:
Câu
chuyện đối thoại của hai ông bạn già đó như sau:
-Tiếc
cho ông Chấn quá.
-Ông
Chấn nào, ở đâu?
-Cái
ông Chấn ở Bắc Giang hiện đang nổi tiếng khắp cả nước ấy mà.
Nổi
tiếng là vì nông dân làm kinh tế giỏi à?
-Không
phải.
-Vậy
nổi tiếng hiến đất cho chính quyền xây trường học à?
-Cũng
không phải.
-Vậy
thì nổi tiếng trong việc xả thân cứu người trong thiên tai lụt bão rồi.
-Vớ
vẩn, năm nay bão có vào Bắc Giang đâu mà phải cứu người để nổi tiếng.
-Thế
thì nổi tiếng vì cái gì?
-Ông
ấy nổi tiếng vì thích vào tù.
-Thích
vào tù! Ối trời ơi, ông bịa chuyện ngây ngô thế! Trên đời này có ai lại thích
vào tu.
-Thật
mười mươi.
-Thế
ông ấy thích vào tù thế nào?
-Bạo
liệt lắm. Nhân dịp làng ông ấy có một chị đêm khuya bị một kẻ lẻn vào định hiếp
dâm không được, liền đâm chết chị ta, lấy tư trang vàng bạcrồi trốn biệt. Nhân
cơ hội hiếm có này, để được vào tù, ông ta không giết người, mà nhảy ra tự nhận
là đã giết chị ta để được bỏ ngôi nhà yên ấm, vợ hiền con thảo, kệ cho gia đình
tan nát, bản thân ô danh, dứt áo vào tù chung thân, tức là ngồi tù suốt đời cho
thỏa mãn ước mơ kỳ cụcđược ngồi tù của mình.
-Tôi
cóc tin trên đời này lại có chuyện ấy, lại có một con người như vậy. Thế ông có
bằng chừng cụ thể về chuyện này là có thật không?
-Có
chứ. Ông ta ngồi tù được 10 năm thì cái thằng hung thủ chán sống cảnh chui lủi
khắp nơi, trời sui đất khiến lại lù lù về tự thú là kẻ giết người trong vụ này,
thế là ông Chấn không được tù nữa. Người ta ép ông ta phải ra tù.
-Ai
ép ông ấy phải ra tù?
-Ngu
thế! Ông chẳng hiểu gì pháp luật cả. Luật ép ông ấy phải ra tù chứ còn ai nữa,
bởi Luật nghiêm minh, không bao giờ xử người không giết người thành kẻ giết
người, người không có tội thành người có tội. Bây giờ rõ ra là ông Chấn không
giết người, không có tội thì dù ông ấy có thich mấy cũng đâu có được ngồi tù,
phải lôi cổ ông ấy ra thôi. Có muốn ngồi tong đó cũng phải lôi ra bằng được, vì
để trong đó thì đâu còn sự nghiêm minh của pháp luật nữa.
-Tôi
vẫn không tin. Chắc là bị bắt oan, rồi bị bức cung, ép phải nhận tội giết người
cho họ phá án nhanh. Không chịu được đánh đập, ông Chấn đành nhận bừa thôi.
-Ông
chỉ nói bậy nói bạ. Chả có ai ép cung ông ấy cả.
-Sao
ông biết?
-Thì
đấy, cả năm cán bộ điều tra vụ ông Chấn giết người hồi đó đều khẳng định trong
số họ không hề co ai ép cung ông ta cả.
-Tôi
cóc tin.
Nguyễn Đoàn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét