Đêm
Mặt
trời mọc dậy mà đi
Mặt
trời lặn lại trở về với đêm
Người
khó đêm chỉ là đen
Tối
như cái thuở tắt đèn ngày xưa
Người
buồn đêm chỉ là mưa
Ròng
như nến chảy thấm vừa năm canh
Người
vui đêm chỉ là xanh
Bao
nhiêu trăng sáng tan thành suối thơ
Người
mộng đêm chỉ là mơ
Kề
bên ngà ngọc còn ngờ liêu trai
Đêm
về tháo bỏ cân đai
Lều
tranh cũng hóa lâu đài lạ chưa
Tắt
đèn dân cũng như vua
Đài
các cũng thể quê mùa khác chi
Đêm
mờ, đêm ảo, đêm “luy”
Đêm
mà quần áo còn gì là đêm
Đêm
mê, đêm mệt, đêm rên
Đêm
làm mất ngủ bắt đền …còn lâu
Hỡi
người ngày trắng đêm thâu
Thắp
đèn xin lại bắt đầu cùng đêm.
Phạm Công Trứ
*…
“Tôi học tập các nhà thơ phương đông khi họ nói: “ Phải kết hợp xảo (kỹ thuật
tinh vi) với phác (mộc mạc). Tôi học tập Bô đơ le khi ông khuyên: “Mỗi nhà thơ
phải là một nhà phê bình” (của chính mình); và khi ông chủ trương một sự “ chậm
rãi minh triết”. Tôi không thấy có sự cần thiết phải làm nhiều, làm nhanh để
làm ẩu. Tôi tự xác định chỉ nên là, và chỉ có thể là một người làm thơ nghiệp
dư, tài tử để có thể tự do. Tự do viết những điều nội tâm mình thôi thúc phải
viết, tự do hủy bỏ những cái viết ra nhưng không vừa ý”.
Chính Hữu
31/10/2012
Đỗ Đình Tuân
31/10/2012
Đỗ Đình Tuân
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét