Thăm bạn ở bệnh viện về
Chưa
lui hết bệnh đã về
Nằm
thêm thì sợ bỏ bê ruộng đồng
Cảnh
nhà miệng đói con đông
Giấy
tờ bảo hiểm lương không có gì
Nước
da rừng xám như chì
Giờ
đen nhùi nhụi cả thì nắng nôi
Không
buồm cánh én cánh dơi
Thuyền
in ra mé chân trời được đâu
Thôi
thì ngải cứu buộc đầu
Đau
xương cạo gió xoa dầu xũng xong
Thà
đêm co quắp ngủ nong
Còn
hơn những kẻ nằm cong ván giường
Ngày
đi mù mịt khói sương
Dấn
thân vào bãi chiến trường nhẹ không
Ngắt
ngang ngọn gió thành giông
Nghiêng
trời đổ nước xuống sông bừng bừng
Bây
giờ chớp lặn sấm ngưng
Thì
đem gân cốt bện thừng đóng đai
Mồ
hôi bê bết tóc tai
Tung
chăn bạn đứng ra ngoài nồi xông
Tôi
nhìn ngực bạn phập phồng
Nghĩ
mình nhiều lúc sống không ra gì
Đã
không giống những người đi
Còn
hay toan tính so bì đâu đâu
Chữ
ưa đánh bóng quang dầu
Trăm
câu thơ viết nghìn câu huê tình.
Hải Thanh
1.
Đầu óc thô thiển đẻ ra thứ thơ không tư tưởng. Tâm hồn khô cứng đẻ ra thứ thơ
không hồn. Tâm hồn thấp bé đẻ ra thứ thơ vặt vãnh. Nghệ thuật kém cỏi đẻ ra thứ
thơ “con cóc”. Lòng yêu thích thơ tuyệt nhiên không thể bù đắp những khuyết tật
ấy.
Lãng Văn
2.
Phút linh cầu mãi không về
Bâng
khuâng giấy trắng chưa hề mực đen.
Hồ ZDếnh
3.
Thơ thật sự phải truyền miệng trong quần chúng rồi sau mới in thành sách.
A Đam Míckêvich
4.
Thơ không có mới cũ, chỉ có thơ dở và thơ hay.
Bích Khê
5.
Phàm trong thơ, câu mở đầu nên như pháo nổ, tiếng vang nhanh và mau dứt. Câu kết
nên như chuông kêu, tiếng trong mà dư âm.
Tạ Trần (Trung Quốc)
27/10/2012
Đỗ Đình Tuân
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét