Thứ Ba, 29 tháng 12, 2015

Truyện vui Nguyễn Đoàn





Lời bạch:
Nguyễn Đoàn là bạn học cũ thời còn học ở Trường cấp 3 Hồng Quang, Hải Dương. Nguyễn Đoàn tôt Nghiệp khóa 7, Khoa ngữ văn Trường Đại học Tổng hợp Hà Nội. Ra trường Nguyễn Đoàn công tác ở báo Bưu Điện Việt Nam, từ phóng viên rồi lên đến chức Tổng Biên tập. Hiện nay đã vè hưu nhưng vẫn tham gia làm báo Dân trí điện tử. Nguyễn Đoàn đã chọn cho mình một lối viết riêng là chuyên viết truyện vui và cũng tạo ra một tiếng cười riêng rất Nguyễn Đoàn.
Gần đây Nguyễn Đoàn có tặng Đỗ Đình Tuân một tác phẩm mới xuất bản Chuyện nghe lỏm từ lũ chuột nhắt. Đỗ Đình Tuân xin trân trọng giới thiệu dần trên Blog cá nhân tác phẩm này để bầu bạn cùng thưởng lãm. Có thể thích hay chưa thích. Nhưng có ích thì chắn chắn.
                                                                              Đỗ Đình Tuân

                               Nụ cười Nguyễn Đoàn
                               (Thay cho lời giới thiệu)

Nguyễn Đoàn rất không ngoan khi chọn cho mình một lối viết hợp sở trường. Vốn là dân làm báo, viết báo, ông rất có nhiều vốn sống, nhất là mảng vốn sống về những vấn đề gây nhức nhối của xã hội. Mỗi vấn đề đó giống như cái dằm, khi cắm vào da thịt không đủ làm chết người nhưng có thể khiến người ta phát khùng. Làm những việc mất kiểm soát. Đó là thói quen nói dối, làm giả ăn thật, phóng đại thành tích, sĩ diện hão, hám danh, hám tình, trưởng giả học làm sang, mẹ hát con khen hay, nịnh bợ để thăng quan tiến chức, nói một đằng làm một nẻo, khẩu phật tâm xà, đạo đức gia…và còn nhiều thứ bất hảo khác mà bạn đọc có thể thấy hầu hết chúng bị triệu tập bắt phải trình diện trong cuốn sách này. Những thói tật ấy vừa có mầu sắc ba lăng nhăng, nhí nha nhí nhố kiểu hài kịch nhân sinh vô thưởng vô phạt nhưng không vô hại (ít nhất thì cũng làm khó chịu người khác, hạ thấp văn hóa ứng xử). Vừa ẩn chứa trong đó sự thiểu năng về mặt trí tuệ, nhân cách và đạo đức. Nó chính là môi trường để “cái xẩy nẩy cái ung”, sản sinh ra các loại tội phạm.
Bạn đọc nào không quay lưng với cuộc sống, đều dể dàng nhận ra những thứ đó.
Nhưng Nguyễn Đoàn không chỉ nhận ra, nhận rõ bản chất của từng laoị thói tật, mà ông còn bắt nó dần lộ diện, múa may quay cuồng theo cách riêng của ông: nhẹ nhàng nhưng thâm thúy. Đọc ông không chỉ là đọc những câu chuyện có nội dung hài hước mà còn đọc những vấn đề xã hội. Mỗi vấn đề phản ánh một khía cạnh của đời sống, nhưng chính nó cũng đang góp phần vẽ lên chân dung cuộc sống ở phần nhảm nhí, lố lăng, kệch cỡm, đáng thương và tất nhiên có cả đáng kinh tởm. Chỉ có điều Nguyễn Đoàn không trực diện chỉ mặt, day trán bằng những thóa mạ, mắng mỏ, mà ông để cái xấu, cái đáng cười tự phơi bày, tự trần mình ra dưới đèn sân khấu. Ngòi bút láu cá của ông ít khi bị lộ, vì thế luôn khiến cái xấu mất cảnh giác cứ tự dốc han ruột một cách đắc chí, cho tới khi phát hiện ra thứ vú khí đáng sợ của ông thì mọi chuyện đã xong xuôi, không còn cơ hội để phản đòn.
Nối gót nhiều bâc cao nhân, ông tiếp tục khẳng định, kẻ thù của mọi thứ xấu xí, nhếch nhác là tiếng cười, kể cả cười thầm.
Nhưng Nguyễn Đoàn không chọn cách gây cười tức thì. Ông biết hiệu quả của thứ mà ông sẽ tạo ra, một cách hết sức tự tin. Vì thế mà ông không vội. Rất ít chuyện của ông làm người ta cười phá lên, hả hê cho bõ và thông thường sau đó cũng dễ cho qua. Ông khiến người ta tò mò theo dõi, luôn đưa ra những phán đoán và thường là phán đoán nhầm, để rồi khi vỡ lẽ thì cười một mình, cười mỉm, cười chua chat, cười cay đắng, cười nhưng không vui mà buồn đau, căm ghét, và nhất định phải suy ngẫm tiếp cùng với tác giả.
Tôi tạm gọi là nụ cười Nguyễn Đoàn.
Chúc ông can đảm tiếp tục dấn bước.
                                           
                                                        Hà nội 27/7/2015
                                                           Tạ Duy Anh


29/12/2015
Đỗ Đình Tuân  


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

ĐẾM TIỀN

Ông ngồi giương kính đếm tiền Đồng tiền mỏng thế mà liền với xương Tiền này là khoản tiền lương Là tiền năm tháng chiến trường cho ta ...