Thứ Ba, ngày 22 tháng 12 năm 2015
MẸ VÀ CON
Nón Không Quai là bút danh của chị Nguyễn Thúy Ngoan, Hải Phòng. Chị là
Hội viên Hội Văn học nghệ thuật Hải Phong, Hội viên Hội nhà văn Việt
Nam. Chị đã xuất bản 5 tập thơ. Tôi quen chị trên Faceboook và rất ái mộ
thơ chị, nhất là những bài thơ viết về thân phận góa phụ. Nhân dịp kỉ
niệm ngày thành lập QĐND VN (22-12) chị đăng bài thơ: MẸ VÀ CON trên
facebook, tôi thích bài thơ này nên xin chị mang về đây mời mọi người
cùng đọc để thấm thía thêm nỗi đau chiến tranh vẫn còn nguyên vẹn trong
nhiều gia đình trên mảnh đất hình chữ S này.
Một tuần chưa kịp bén hơi
Em thành trăng khuyết cả đời bến sông
Giếng mùa đông buốt giá đồng
Tàn canh em dội, lửa lòng vẫn sôi
Hàng cau chênh chếch trăng soi
Đất vườn em cuốc cho vơi đêm dài
Tiếng gà xơ xác ban mai
Nén đau cơn khát đôi vai rã rời…
Lửa rơm bếp bập bùng sôi
Bên nồi cám lợn mẹ cời tro than
Em thương mẹ - mẹ thương em
Chồng con - chồng mẹ khói nhang nhạt nhòa
Trọn đời “nụ chẳng thành hoa”
Em mừng thọ với mẹ già chín mươi
Điện Biên ban nở trắng trời
Trường Sơn bom cũng ngừng rơi đại ngàn
Cầu Hiền Lương nối thênh thang
Mẹ và em mảnh trăng vàng một đôi
Hai Tô Thị sống giữa đời
Tựa nhau hóa đá giữa trời hoang liêu…
Đất vườn em cuốc cho vơi đêm dài
Tiếng gà xơ xác ban mai
Nén đau cơn khát đôi vai rã rời…
Lửa rơm bếp bập bùng sôi
Bên nồi cám lợn mẹ cời tro than
Em thương mẹ - mẹ thương em
Chồng con - chồng mẹ khói nhang nhạt nhòa
Trọn đời “nụ chẳng thành hoa”
Em mừng thọ với mẹ già chín mươi
Điện Biên ban nở trắng trời
Trường Sơn bom cũng ngừng rơi đại ngàn
Cầu Hiền Lương nối thênh thang
Mẹ và em mảnh trăng vàng một đôi
Hai Tô Thị sống giữa đời
Tựa nhau hóa đá giữa trời hoang liêu…
10/2015
Nón không quai HP
( Song Thu sưu tầm)
Nón không quai HP
( Song Thu sưu tầm)
Nghị làm thơ rất hay mà. Chẳng hiểu sao nhưng khi mới gặp bạn lần đầu mình đã đinh ninh bạn là người có đời sống nội tâm sâu lắng và nhân văn. Thế rồi qua đọc thơ văn cũng như cách cảm nhận thơ văn của bạn mình lại càng khẳng định cái cảm nhận ban đầu của mình là đúng bạn ạ
Còn chất "U-mua" trong thầy Tuân thì phải nói thế này: u thày Tuân mất rất sớm, mất từ năm thày Tuân mới 6 tuổi cơ. Ký ức về U thày Tuân chỉ còn có hai hương vị: một là mùi thơm vị ngọt của một nắm mốc tương trong một lần bà cụ đưa cho. Và hai là mùi thơm của bánh khúc vào một buối sớm thày Tuân vừa thức dậy. Nhưng đều là chất "U-làm" cả chứ không phải là chất "U-mua". Còn cái "hài hài hom hóm" như cô Thu nhận xét thì có lẽ thày Tuân môt phần được kế thừ từ ông bố. Bố thày Tuân là một ông thợ cày vui tính. Cụ cày ở cánh đồng nào thì ở cánh đồng đó đều nổ tiếng cười. Nhưng phần chính là do cuộc đời ban tặng.Cũng gần đúng như em suy nghĩ đấy.