Nhà tôi có một “cô nàng”
Tuổi cao sức mảnh lại càng…thức đêm
Thức đêm nhưng vẫn nằm yên
Như người ngủ kỹ mà quên…. ngáy khò
Nhiều đêm tôi bỗng đâm lo
Nhắc nàng mua thuốc chữa cho kịp thời
Lần nào cũng một câu thôi
“Hôm nay mất ngủ mai tôi ngủ đền” !
Khó nghèo lâu đã thành quen
Chẳng qua nàng chỉ tiếc tiền không mua !
13/3/2012
Đỗ Đình Tuân
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét