江亭有感
Giang đình hữu cảm
Ức tích ngô ông tạ lão thì,Phiêu phiêu bồ tứ thử giang my.
Tiên chu kích thuỷ thần long đấu,
Bảo cái phù không thuỵ hạc phi.
Nhất tự y thường vô mịch xứ,
Lưỡng đê yên thảo bất thăng bi.
Bách niên đa thiểu thương tâm sự,
Cận nhật Trường An đại dĩ phi.
Nguyễn Du
Dịch nghĩa
Nhớ xưa, cha ta cáo lão về hưu,Xe bồ ngựa tứ đưa về bến sông này, oai vệ làm sao!
Đoàn thuyền tiên xô nước lướt tới như rồng thần đấu nhau,
Tàn tán phất phới trên không như chim hạc bay báo điềm lành.
Từ khi bóng áo xiêm không thấy đâu nữa thì trông ngọn khói,
Làn cỏ ở hai bên bờ sông mà khôn xiết ngậm ngùi.
Cuộc đời trăm năm biết bao nhiêu chuyện thương tâm,
Gần đây Trường An đã khác lắm rồi.
Cảm tác ở đình bên sông
Cáo lão về hưu nhớ lại ngày
Xe bồ ngựa tứ bố qua đây
Thuyền đi sẽ sóng như rồng đấu
Tàn tán rợp trời ngỡ hạc bay
Từ lúc áo xiêm không thấy nữa
Bờ đê hoa cỏ cũng khô gầy
Trăm năm bao chuyện thương tâm vậy
Nghe nói Trường An khác lắm thay !
Đỗ Đình Tuân
(Dịch thơ)
19/06/2017
Đỗ Đình Tuân
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét