Chủ Nhật, 23 tháng 12, 2012

Ngày rày năm xưa




                                     Đám cưới của bọn tôi

          Chúng tôi đến với nhau sau bao nhiêu đau buồn. Chúng tôi đã thật sự là của nhau. Mấy hôm trước tôi không hề chợp mắt. Dù quyết định tôi vẫn bâng khuâng lạ lùng. Sáng nay tôi ở trong tâm trạng thật buồn cười: Vừa rất mong anh đến đón, tôi cũng lại hơi hốt hoảng khi anh đến. Tôi lạnh lùng trước anh và lên lớp tiết cuối cùng của đời giáo viên. Vào lớp viết xong đề kiểm tra chất lượng, tôi chợt rùng mình đánh rơi viên phấn. Một nỗi buồn ào đến lòng tôi. Thế là vĩnh biệt bục giảng ư? Tôi không thể tưởng tượng được. Tôi vẫn đang rất yêu nghề, rất say những bài giảng văn mà tôi hằng gắn bó. Thế mà từ nay tất cả những cái đó không bao giờ trở lại với tôi nữa sao? Có thể nào lại như vậy. Cứ trong tâm trạng đó tôi đứng như chôn chân trên bục giảng cho đến hết giờ. Năm mươi phút, vừa dài lạ lùng vừa ngắn đến ngỡ ngàng, bởi đầu óc tôi căng thẳng, trái tim tôi bồi hồi thổn thức.
          Nộp bài xong tôi về, nhưng không vào phòng mà đón bế bé Phương Sơn. Việc làm này của tôi là để che đi một nỗi niềm khó tả đang diễn ra trong tôi, thế nhưng cũng làm anh hốt hoảng đấy. Anh tưởng tôi thay đổi quyết định rồi mà.
          Anh Chiêu vào chơi, rồi anh Bính, anh Lệ, anh Ly và hầu hết bọn con gái nữa chứ. Tôi khóc quá nhiều. Chẳng hiểu vì sao tôi lại khóc như vậy nữa. Cuối cùng chúng tôi cùng đi nộp đơn xin thôi việc để ra đi. Tôi vẫn khóc hoài.
          Đám cưới của bọn tôi thật đơn giản, thật đặc biệt và cũng vô cùng cảm động. Chỉ có 4 người dự suốt đám cưới đó (kể cả hai chúng tôi). Bữa cơm thật là thường: chỉ có mấy quả trứng tráng, mấy nhân lạc rang, một bát canh cà chua. Chúng tôi và Dung, Lan hình như ăn hơi nặng nề và không ai cảm thấy ngon. Vài người vào ăn lạc và bánh đa cùng chúng tôi. Đến lúc ăn mía thì đông hơn và vui hơn. Tôi thầm cảm ơn các em rất nhiều. Sự có mặt của các em đã làm cho tôi không phải khóc nữa và đỡ tủi thân hơn.
          Chúng tôi ra đi. Một bọn con gái tiễn chân. Chỉ có Dung và Lan tiễn tôi đến cổng. Tôi lên xe, còn nghe tiếng Lan gọi với theo:
          -Anh Tuân ơi đừng làm khổ chị Thu nhé!
          Cám ơn Lan đã nói ra cái điều kỳ ngộ và đáng yêu ấy. Tôi hiểu như thế là Lan rất thương tôi, bởi Lan rất lo tôi khổ hơn. Tôi muốn nói để Lan yên tâm hơn nhưng không dám. Tôi nhắc anh, anh nói với lại:
          -Không bao giờ anh làm khổ Thu đâu.
          Tiến(tên một em học sinh) đưa chúng tôi đến tận đò Nuồi. Tôi giục Tiến mới quay về
          Qua đò Nuồi, chỉ còn lại hai đứa chúng tôi.. Tôi không buồn không lo nữa, mà cũng chẳng nghĩ rằng từ đây tôi là vợ của anh. Tôi chỉ cảm thấy như bao nhiêu lần  chúng tôi vẫn đi chơi với nhau vậy thôi.
         Về đến nhà chị Hòa, trời đã mờ tối. Chúng tôi ăn cơm cùng với gia đình. Anh dọn phòng, đặt một nải chuối và thắp mấy nén hương. Lúc đó tôi mới thấy thẫn thờ cả người. Căn phòng thật giống một nhà kho, mặc dù anh đã cố gắng thu dọn cho gọn lại chút ít.
          Tối đầu tiên, tôi cảm thấy mình bơ vơ vì mọi người đều đi ngủ cả. Anh thì đã vào phòng từ lâu rồi. Không muốn để mọi người nhắc, tôi chạy ra sân. Rất may anh ra đón tôi vào. Anh thì thầm bên tai tôi; “Anh hàm ơn em rất nhiều”. Tôi thức suốt đêm còn anh mệt quá có ngủ thiếp đi độ một tiếng. Đêm đó chúng tôi nói với nhau bao nhiêu là chuyện. Tôi càng thấy tin yêu và gắn bó với anh hơn.

                                (Theo Nhật ký Vũ Thị Song Thu 24/12/1982 tức ngày 10/11/Nhâm Tuất)

24/12/2012
Đỗ Đình Tuân

1 nhận xét:

  1. Tuân Còm quả thật có duyên
    Bao cô gái đẹp phát điên vì người !

    Trả lờiXóa

ĐẾM TIỀN

Ông ngồi giương kính đếm tiền Đồng tiền mỏng thế mà liền với xương Tiền này là khoản tiền lương Là tiền năm tháng chiến trường cho ta ...