Thứ Tư, 12 tháng 1, 2011

KHÓC MẸ-MỘT BÀI THƠ XÚC ĐỘNG

Hôm Dịp+ Sử đi Thanh Hà về có ghé qua chỗ thày Tuân và khoe là có gặp cả anh Bình và cô Tú vẫn còn ở nhà. Lại còn khoe cô Tú cũng còn làm nhiều thơ lắm, cô có viết và đóng khung treo một số bài trong đám tang. Hôm tôi và thày Mạnh xuống thì còn đang tiến hành lễ viếng nên không có dịp được đọc thơ . Nhưng sau đó thì tôi chợt nghĩ “đã viết treo ở nhà đám thì chắc cũng viết vào Blog. Vì thế mà ngay tối hôm đó tôi mở webblog TRI ÂN CUỘC ĐỜI rồi “xé dậu” tạt sang nhà hàng xóm xem trộm thơ của ThịnhTú’ blog. Quả nhiên tôi được đọc một bài thơ Khóc mẹ, nguyên văn bài thơ như sau:
Mẹ ơi! Mẹ mất thật rồi
Lệ rơi con tiễn mẹ rời thế gian
Cõi trần bỗng chốc vỡ tan
Nén hương đỏ mắt cuộn tàn vào thân
Xót xa nến rỏ từng phần
Vách quan tài nỡ cách ngăn đôi đường
Mẹ ơi xa cách âm dương
Lưng còng bỏ lại chiếu giường trống không
Cửa nhà bỗng chốc mênh mông
Trắng mầu tang phủ đau lòng biệt ly
Kèn khuya khóc tiễn Mẹ đi
Xé lòng con trẻ khắc ghi đời đời
Đau lòng con lắm Mẹ ơi
Mẹ đi để lại cõi đời nỗi đau
Tình thương vô hạn bấy lâu
Sinh thành dưỡng dục bể sâu nào bằng
Mẹ đi về cõi vĩnh hằng
Ngàn thu chín suối ngậm trăng người hiền
Mẹ ơi! Nay mẹ ngủ yên
Cõi trần dáng mẹ vẹn nguyên ngày nào.

                               Thanh Hà 5/1/2011
                       Con gái: Nguyễn Thị Cẩm Tú
Phải nói là bài thơ đọc khá xúc động vì sự chân thành trong tình cảm của tác giả tạo nên. Hơn thế nữa bài thơ còn có những hình ảnh thơ khá đặc sắc có thể xem là những “tứ thơ xuất thần” không dễ gì nghĩ ra được: “Nén hương đỏ mắt cuộn tàn vào thân” gợi ra được hình ảnh của người con khóc thương mẹ đến “đỏ mắt”, “tàn thân” như thế thì thực lạ. Thơ ăn nhau ở những chỗ đột xuất và độc đáo như thế, còn nếu ai cũng nói được, nghĩ được thì không còn gì là thơ nữa. Có chăng thì cũng chỉ xếp vào hạng “thường thường bậc trung” thôi. Có được những hình ảnh thơ thế này chứng tỏ tác giả có một tố chất thuộc về bản năng thiên phú cho việc làm thơ. Cái bản năng thiên phú này có khi chỉ là 1% thôi nhưng là 1% quyết định. Nếu không có cái 1% ấy thì sẽ không có gì hết. Nhưng đa phần những hình ảnh khác là những hình ảnh thuộc diện nhiều người đã nói, hoặc cũng dễ nói được như thế. Nhưng nhờ chân tình mà những câu thơ ấy vẫn lay động được lòng người. Bài thơ xúc động là nhờ thế chăng? Khi đọc thơ Trở về với mẹ ta thôi của Đồng Đức Bốn tôi giật mình trước những câu thơ này:
Đưa mẹ lần cuối qua làng
Ba hồn bảy vía con mang vào mồ
Mẹ nằm như lúc còn thơ
Mà con trước mẹ già nua thế này.
Cố nhiên Khóc mẹ là một bài thơ ứng tác, làm ngay nên khó có thể hoàn tất  ngay được. Năm ngoái tôi cũng có được đọc một tập thơ của một người con chí hiếu viết về mẹ của mình. Bà cụ mất đi rồi mà một thời gian rất lâu sau nhìn chỗ nào ông ấy cũng thấy như còn bóng mẹ:
Đây góc sân bể nước giếng khơi/Đây sau nhà bồn hoa cánh cổng/Đây bậc hè lối mẹ lên xuống/Đây cửa phòng mẹ thường vào ra//Bây giờ thì mẹ đã đi xa/Mọi vật kia vẫn nguyên như cũ/Vật vô tri mà đâu cũng có/Bóng và hình của mẹ năm xưa//Mẹ gửi tình vào nắng vào mưa/Gửi thương vào cỏ cây hoa lá/Dù bây giờ mẹ không còn nữa/Dáng mẹ hiền vẫn ở bên con(Dáng mẹ- Nguyễn Bá Phú)
               
Nhưng viết thế thì dễ chấp nhận hơn là viết như cô Cẩm Tú “Cõi trần dáng mẹ vẹn nguyên ngày nào”.
                                                                  Chí Linh 12/1/2011
                                                                     Đỗ Đình Tuân

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

AI MUA...TÔI KHÔNG...?

                                         Ai mua , tôi bán tôi cho                               Giá mua chỉ một cánh cò chiều đông,   ...