Thứ Tư, 13 tháng 9, 2023

THƠ TRONG "NHỮNG CÁNH HẠC VỀ TRỜI"

 


NGUYỄN VĂN CHUYỀN

ĐẤT HIỀN

Cổ nhân xưa đã có câu
Hiền như hòn đất ai đâu sánh bằng
Đất hiền vì chẳng nói năng
Đã sinh dất thấp sao bằng trời cao
Chẳng tranh công, chẳng tự hào
Nếu ai yêu đất dất nào quên ơn
Nhà nông yêu đất sớm hôm
Đất cho đồng lúa vàng thơm nuôi người
Mẹ hiền đất của ta ơi
Trường sinh vĩ đại từ nơi đất nằm
Đất anh hùng, đất nhân văn
Hoá sinh tái tạo từ trong đất này
Đất là vàng của xưa nay
Hoa xuân cảnh sắc vơi đầy thuỷ chung
Giao hoà bạn hữu tương đồng
Thiên thời địa lợi góp công nhân hoà
Đất hiền thật đáng ngợi ca
Quê hương tổ quốc muôn nhà mến yêu.

(Trang 28-HCS tập 3-2003)

TRƯỜNG XƯA

Không quên vẫn nhớ trường xưa
Cái thời tắm nắng gội mưa… cái thời…
Đến trường chiếu cắp bên người
Ngồi bàn đắp đất lòng vui khôn lường
Cái thời trăm nhớ ngàn thương
Dói cơm khát chữ yêu thương vô bờ
Buồn vui đến mãi bây giờ
Mực không có viết lọ khô chấm nhờ
Bàn không bảng nhỏ phấn mờ
Thầy không lương tháng sống nhờ có dân
Cái thời gạo được mấy cân
Bữa no bữa đói tảo tần dậy em
Bom rơi đạn nổ ngày đêm
Hầm sâu tránh đạn thầy em cùng làm
Bút nghiên súng đạn sẵn sàng
Vươn lên đón lấy nắng vàng tự do
Sách văn thầy dậy cho trò
Chân thành giản dị vô bờ yêu thương
Mới hay tri thức mở đường
Dựng xây văn hoá ngát hương quê nhà.

(Trang30-HCS tập 3-2003)

CON CHUỘC

Có lỗi lầm chi cứ chuộc hoài
Vang lừng trời đất giọng oan sai
Lắm mưu trường túc coi thường đuốc
Rộng miệng đa ngôn chẳng kém ai
Bụng trắng phê phê om bèo dạt
Lưng vàng vàng nhấy tựa bồng khoai
Mắt xanh lấp lánh tình dương nguyệt
Tri mệnh tri thiên chuộc hữu tài.

(Trang 42-HCS tập 4-2008)

CHIA LY

Vện ơi mày ở lại đời
Còn tao sắp sửa về nơi suối vàng
Thương mày đến nát ruột gan
Tao đi mày cũng ra hàng cầy tơ
Còn đâu cuộc sống nhởn nhơ
Tụ tan thiên định bến bờ nhạt phai
Mày còn có chút “Bồng Lai”
Phật cho thạch cầu đừng ngoài chùa quê
Còn tao sống gửi thác về
Làm người sớm tối bộn bề lo toan
Trời cho mày xuống trần gian
Biết thân biết phận khôn ngoan giữ nhà
Dù cho lửa cháy vàng da
Dãi thây bẩy món vẫn là hiếu trung
Tử sinh mày chẳng thay lòng
Ghi xương khắc cốt chữ đồng vàng soi
Thơ xưa còn đứng giữa đời
Đói không bỏ chủ muôn đời tình sâu
Biệt ly lòng dạ xót đau
Tao đi đi mãi biết đâu mà tìm
Thương người mày chỉ nằm im
Mắt trong ngấn lệ nỗi niềm xót xa.

(Trang 41-HCS tập 4-2008)

NỢ

Nợ cô gái trẻ tiếng cười
Nợ em ngày ấy nói lời yêu thương
Nợ bông hoa súng bên đường
Ta yêu bởi nét khiêm nhường của hoa
Nếu khi gặp sự bất hòa
Nhẹ nhàng khép lại như là nụ bông
Nợ đời như núi như sông
Nợ trời như biển vô cùng bao la
Người ơi để nợ cho ta
Như sông ôm nước bao la nghĩa tình
Nợ quê hương đất mẹ sinh
Nào ai trả được nghĩa tình đất quê
Nợ người vất vả sớm khuya
Cho ta cuộc sống say mê ở đời
Một mai về đất lên trời
Tôi xin khất nợ với người cho vay.

 (Trang 63-Trăng Quê- 2014)


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

ĐẾM TIỀN

Ông ngồi giương kính đếm tiền Đồng tiền mỏng thế mà liền với xương Tiền này là khoản tiền lương Là tiền năm tháng chiến trường cho ta ...