Thứ Bảy, 9 tháng 9, 2023

THƠ TRONG "NHỮNG CÁNH HẠC VỀ TRỜI"

 


NGUYỄN HUY TẢI

TRĂNG LẺ BÓNG

Trống đổ sang canh vọng cuối trời
Trăng tàn, bấc lụi, bóng vàng rơi
Đêm nay khắc khoải thời gian rụng
Có một vầng trăng thức với tôi.

Trăng vừa nghiêng bóng mặt hồ vơi
Soi thấu được chăng một mảnh đời ?
Sóng vỗ lăn tăn vờn ánh nguyệt
Trăng rằm, sao lẻ bóng trăng ơi ?

(Trang 106-HCS tập3-2003)

ĐẸP MÃI THỜI NGHIÊN BÚT

Tôi lặng lẽ ngắm vườn hoa còn bỡ ngỡ
Nhìn xung quanh sân rộng, lối đường vào
Nắng ấm, hoa reo, cây lá vẫy chào
Nghe rộn rã lòng mình vui cảnh mới

Rồi từ đó ngày qua ngày tiếp nối
Quen việc, quen người phơi phới niềm tin
Từng phút, từng giờ vui với học sinh
Thời trai trẻ riêng mình như sống lại

Tôi bỗng nhớ lại thời xa ngái
Những ngày xưa thân ái của đời tôi
Những tháng ngày lặng lẽ êm đềm trôi
Nhưng thắm thiết biết bao nhiêu kỷ niệm

Tuổi học trò với một thời mực tím
Nào lớp, nào trường thày, bạn thân thương
Ngày hôm nay trở lại giảng đường
Đón các em với lòng thương vô hạn

Vui lên em bên thày, bên bạn
Thời vàng son hãy gắng giữ gìn
Học giỏi, chơi vui hãy sống nhiệt tình
Sống lành mạnh trọn mình cho tuổi ngọc.

Học! Học! Học! Muốn nên người phải học
Vui! Vui! Vui! Lành mạnh mà vui tươi
Để nay mai khi tung cánh vào đời
Còn đẹp mãi cả một thời nghiên bút.

(Trang 108-HCS tập 3-2003)


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

ĐẾM TIỀN

Ông ngồi giương kính đếm tiền Đồng tiền mỏng thế mà liền với xương Tiền này là khoản tiền lương Là tiền năm tháng chiến trường cho ta ...