Tuổi già sợ nhất cái răng
Cái xiêu cái vẹo đòi văng ra ngoài
Ăn thì nó chẳng chịu nhai
Nó lắc nó ngoáy như gai chọc hàm
Tuổi già sợ nhất cái chân
Nó không đỡ nổi cái thân của mình
Đương đi chống gậy đình huỳnh
Hở cơ một tý là kềnh ngay ra
Lại còn con mắt ba hoa
Một đèn cứ hóa thành ba bốn đèn
Lại còn cái óc hay quên
Lỡ tay bỏ kính đố tìm được ra
Ngó đi ngó lại khắp nhà
Ngơ ngơ ngác ngác như tha mất hồn
Tuổi già đành chịu cô đơn
Ít đồng trang lứa vui buồn sẻ chia
Ta như một kẻ chầu rìa
Cuộc đời nhộn nhịp ngoài kia đang đà
Mỗi ngày một tiến đi xa
Riêng ta đủng đỉnh ngồi nhà... vểnh râu.
14/2/2013
Đỗ Đình Tuân
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét