Chủ Nhật, 3 tháng 2, 2013

Nghĩ điều bão giông






Vợ ta mắc bệnh hiểm nghèo

Để ta bước trật bước trèo rủi may

Mỏi mòn đêm vẩn vơ ngày

Trông trời kia ngó đất này mà đau

Đa mang đa cảm đa sầu

Giờ lo đứt gánh gẫy cầu xót xa

Thương hai con quá thật thà

Lỡ khi gió táp mưa sa giữa đời

Sống trong thăm thẳm cõi người

Vắng bàn tay mẹ thiếu lời thương yêu

Lòng ta úa nắng cuối chiều

Sợ trăng lẻ bạn nghĩ điều bão giông

Biết rắng sắc sắc không không

Mà nghe lá rụng chiều đông giật mình.

                              Nguyễn Sĩ Quý

4/2/2013
ĐĐình Tuân 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

ĐẾM TIỀN

Ông ngồi giương kính đếm tiền Đồng tiền mỏng thế mà liền với xương Tiền này là khoản tiền lương Là tiền năm tháng chiến trường cho ta ...