Thứ Hai, 2 tháng 7, 2012

Một bài vè dân gian "hiện đại"


Chùa Nam

Chùa Nam (1) có chuyện nực cười (2)
Có bà thủ hộ vốn người giăng hoa
Ngoại năm mươi tuổi đã già
Đốt hương quét tước vào ra hộ chùa
Cùng sư đắp đổi muối dưa
Ông sư trông thấy bà chùa cũng vui
Những điều đơn bạc ai xui
Để cho gió dập cát vùi xót xa
Có người giáo học đâu ta
Đến chùa bảo học để mà nương thân
Tuổi còn đương độ  thanh xuân
Giai ba mươi tuổi đang tuần bảnh bao
Mụ già có ý mận đào
Sớm khuya bả lả ra vào làm quen
Khi đêm đứng nấp bóng đèn
Khi ngày trông thấy lòng quên cả chùa
Thế là bỏ cả muối dưa
Bỏ sư bỏ cảnh bỏ chùa theo giai
Vãi già giáo trẻ duyên hài
Đưa nhau ra ở mái ngoài chùa Nam
Ông sư ruột nóng như than
Tu hành gặp bước gian nan thế này
Nghĩ mình niệm Phật ăn chay
Cho nên phải chịu đắng cay đường tình
Nhiều đêm thanh vắng viết kinh
Sực khi nghĩ đến phận mình mà đau
Nói ra mang tiếng tranh nhau
Để lòng luống những âu sầu vì ai
Cũng đành nhắm mắt bưng tai
Kệ cho đôi nọ hôm mai tự tình
Sớm khuya gõ mõ viết kinh
Biết thân mình biết phận mình tăng ni
Anh giai kia nghĩ cũng kỳ
Thôn trên xã dưới thiếu gì gái tân
Sao anh chẳng kết Châu Trần
Lấy bà thủ hộ đã gần sáu mươi ?
Khác gì con với mẹ nuôi
Lại còn "cậu nó", "mợ tôi"... thêm buồn
Mụ già kia có khôn hồn
Trở vê chốn cũ thiền môn mà nhờ
Kẻo mai hết độ say sưa
Tuổi già sức yếu bơ vơ giữa đường
Lạ gì những chuyện lửa rơm
Say nhau chỉ một vài hôm lại tàn
Đến khi rồng ngược mây tan
Tuổi già sức yếu ai ham hả già ?
Thôi đừng sớm nguyệt tối hoa
Trở về chốn cũ mà nhờ thiền môn.
                         Phạm Khắc Liệt (3)

Ghi chú
1.Chùa Nam : chùa Nam Tào được xây dựng trên núi Nam Tào, thôn Dược Sơn xã Hưng Đạo, huyện Chí Linh (nay là thị xã Chí Linh)
2.Chuyện nực cười: đây là một câu chuyện tình có thật xẩy ra khoảng cuối những năm 1950, sau hòa bình lập lại (1954) tại chùa Nam.
3.Cụ Phạm Khắc Liệt, tác giả bài vè này người thôn Vạn Yên, xã Hưng Đạo, huyện Chí Linh, sinh 1909, mất 1973. Bài vè này ra đời trong một hoàn cảnh  khá đặc biệt: cụ đang chơi tổ tôm nhưng hết tiền chầu, mọi người trong cuộc biết cụ hay vận vè , lại nhân có “chuyện nực cười” ở chùa Nam bèn ra giá nếu cụ hoàn thành bài vè thì mọi người sẽ góp tiền chầu tổ tôm cho cụ. Kết quả là bài vè cũng "xong ngay" và lập tức làn truyền ra làng xóm. Sau khi có bài vè này xuất hiện, cặp "tình nhân" nọ cũng "rời nhau"  và bà vãi nọ lại trở về chùa Nam như cũ. Bài thơ được trí nhớ mọi người sau này khôi phục lại.

Ngày 2/7/2012
Đỗ Đình Tuân
(Sưu tầm)

                       



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

AI MUA...TÔI KHÔNG...?

                                         Ai mua , tôi bán tôi cho                               Giá mua chỉ một cánh cò chiều đông,   ...