(Họa thơ Thanh Dạ)
Hai mươi năm chẵn vắng em yêu
Gà sống nuôi con tự lái chèo
Lối tắt đường ngang đâu để ý
Tình xưa nghĩa cũ vẫn như keo
Con thuyền vững lái qua giông gió
Gánh cực bền gan vượt núi đèo
Lũ trẻ mồ côi phương trưởng cả
Nỗi niềm riêng ấy hóa trăng treo.
9/9/2011
Đỗ Đình Tuân
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét