Nốt nhạc bẻ đôi tôi chẳng biết
Bởi cô đơn tôi cầm lại cây đàn
Chất giọng khê trầm không thể hát
Mượn cây đàn tôi tích tịch tình tang
Không giám ngỏ cùng bạn tri âm
Chẳng giám khoe với người sành nhạc
Tôi tự đàn và tôi tự hát
Bẽn lẽn như trai gái mới hẹn hò
Đàn cầm chịch cho tôi chỉnh giọng
Khi lên cao, xuống thấp khỏi lạc mồm
Đàn lấp hộ tâm tư tôi... khoảng vắng
Nỗi buồn thường chợt đến mỗi hoàng hôn
Bài hát đã quen, phím đàn đã thuộc
Mà lần dò từng nốt khó khăn ghê
Nhưng lúc đàn xong bản nhạc
Thấy lòng mình thức dậy nỗi đam mê
Tôi cứ đàn đi và hát lại
Mặc vợ con nhăn nhó, càu nhàu
Hồn lãng đãng nơi non tiên, bồng đảo
Tôi với đàn đâu dễ đã buông nhau?
Tôi với đàn đâu dễ đã buông nhau?
Đỗ Đình Tuân
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét