26/09/2020
Đỗ Đình Tuân
Sáng sớm
non bên ánh nắng tràn
Mồng hai tháng tám tiết thu sang
Heo may xào xạc rung cành biếc
Ngõ phố bâng khuâng rụng lá vàng
Áo lót quần đùi hơi lạnh lạnh
Bầu trời đáy nước rộng thênh thang
Lão nông chợt nhớ chiều gieo đỗ
Đất ải phân do đã sẵn sàng.
18/09/2020
Đỗ Đình Tuân
(Họa bài Quán Trọ của Phạm Khắc Uyên)
Mấy cụ cao
niên phố núi nhà
Vừa sau cô vít lại ngâm nga
Ngả nghiêng mấy lão đua hồ hởi
Tươi tỉnh các nàng rạng nét hoa
Nhắc đủ trước sau người sống thác
Luận bàn thấu tỏ lẽ gần xa
Chúc cho tất cả nhiều vui khỏe
Để mãi chung lòng dệt khúc ca.
16/09/2020
Đỗ Đình Tuân
Anh
cùng em về thăm Côn Sơn
Có đá rêu
phơi, suối đánh đàn
Có núi thông
reo, rừng trúc hát
Khuây lòng
Nguyễn Trãi buổi hờn oan.
Cảnh
cũ người xưa nay còn đâu
Còn trong nỗi
nhớ giữa lòng sâu
Câu thơ thuở
ấy bao tâm sự
Gửi lại muôn
đời một nỗi đau
Tưởng
nhớ người xưa ta về đây
Thăm phòng
lưu niệm dạo rừng cây
Nụ cười ánh
mắt bao thương mến
Mà cứ bâng
khuâng những tháng ngày...
*
Như
thấy người xưa rất đường hoàng
Thưởng mai về
đạp bóng trăng vàng
"Hài cỏ
đẹp chân đi đủng đỉnh
Áo bô quen cật
vận xênh xang".
Như
thấy người xưa những bữa cơm
Muối dưa dưa
muối mặc chưng thường
Cũng ao niềng
niễng, bè rau muống
Mấy dãy mồng
tơi, mấy luống mùng.
Như
thấy người xưa một túp lều
"Qua
ngày tháng lấy đâu nhiều
Gió tịn rèm
thay chổi quét
Trăng kề cửa
khỏi đèn khêu".
Như
thấy người xưa trong những đêm
Một mình
thao thức nghĩ triền miên
"Bình
sinh độc bão tiên ưu niệm
Tọa ủng hàn
khâm dạ bất miên".
Như
thấy người xưa yêu dạt dào
Núi, mây,
thông, trúc với mai, đào...
Đời buồn như
gió mùa đông vậy
mà cứ lo đời,
cứ khát khao...
*
Anh
dắt em lên Bàn Cờ Tiên
Núi cao ta đứng
dõi trăm miền
Nơi đâu văng
vẳng lời cha dặn:
Nợ nước, thù
nhà con chớ quên ?
Nào
đâu là phía góc thành nam
Đói cơm, no
nước, lều một gian
Đêm đêm thao
thức Bình Ngô sách
Chí lớn anh hùng
đến Lỗi Giang ?
Nơi
đâu Người đọc Cáo Bình Ngô
Cả nước non
yên lặng cõi bờ
Một cỗ nhung
y công đại định
Mười năm rửa
sạch thẹn nghìn thu ?
Nơi
đâu Người gặp nàng con gái
Bán chiếu
gon quê ở Hải Hồ
Tình yêu đến
tuổi già trẻ lại
Nàng bên Người
đọc sách ngâm thơ ?
Không
hẹn mà anh cũng giống em
Cùng theo một
hướng mải mê nhìn
Dõi cánh buồm
xa mờ bóng nắng
Nhớ về một xứ:
Lệ Chi Viên...!
*
Ôi
bâng khuâng quá buổi chiều nay
Anh dắt em về
tay nắm tay
Biết mấy tự
hào bao tiếc nuối
Thêm nâng
niu kỷ niệm chốn này.
Ta
bỗng yêu hơn hoa cỏ lạ
Cả chiều sâu
quá khứ nhân tình
Mỗi bờ suối,
hàng cây, bậc đá
Bỗng thân
thương như của riêng mình.
Anh
cùng em vè thăm Côn Sơn
Với đá rêu
phơi suối đánh đàn
Với núi
thông reo, rừng trúc hát
Với lòng ta
tha thiết yêu hơn.
Chí Linh 1/1980
Đỗ Đình Tuân
Giải nồng
oi hạ, giá băng đông
Đem cái “xuân
tâm” đặt giữa lòng
Nhí nhảnh các nàng đua hát nhép
Gật gù mấy lão đọc thơ ngông
Không danh, không giá, không tên tuổi
Được khỏe, được vui, được nhẹ lòng
Cứ thế đến khi rời cõi tạm
Linh hồn thoát xác nhẹ như không.
06/09/2020
Đỗ Đình Tuân
THƠ TRƯƠNG HỖ
(785 – 849)
雲暗山橫日欲斜,
郵亭下馬對殘花。
自從身逐西征府,
每到花時不在家。
Bưu đình tàn hoa
Vân ám sơn hoành nhật dục tà,
Bưu đình há mã đối tàn hoa.
Tự tòng thân trục tây chinh phủ,
Mỗi đáo hoa thì bất tại gia.
Dịch nghĩa
Mây xám vắt ngang núi, trời đã về chiều,
Tới bưu đình, xuống ngựa, tới xem đám hoa đã tàn.
Từ ngày theo đoàn quân đi chinh chiến miền tây,
Mỗi lần ghé xem hoa đều là lúc đang xa nhà.
Xem
hoa rụng ở bưu đình
*Thất
ngôn:
Mây
đen lưng núi nắng chiều tà
Xuống ngựa bưu đình dạo thưởng hoa
Từ bữa miền tây ra chiến trận
Toàn xem hoa rụng lúc xa nhà.
**Lục bát:
Mây đen lưng núi chiều ta
Bưu đình xuống ngựa xem hoa rụng đầy
Từ khi chinh chiến miền tây
Toàn xem hoa rụng vào ngày xa quê.
01/09/2020
Đỗ Đình Tuân
THƠ MỪNG THỌ CỤ LỤC Một lần trót dại trèo cây Sẩy chân xuýt nữa thì bay về trời Vợ con tá hỏa rụng rời Khẩn trương chạy chữa nên ngườ...