Thứ
Bảy 22 tháng 5 năm 2010
Em chào Thày ạ!
Em là Hương, em chị Tô Hà, học
sinh cũ của Thày. Chị Hà cho em số mail của Thày, được biết Thày vẫn khỏe và
thường lên mạng, em viết mấy dòng kính thăm Thày.
Em đã nghỉ hưu, ở nhà lo nội trợ.
Cũng thi thoảng viết bài cho báo Người cao tuổi.Nghe chị Hà nói, Thày cũng
thường xuyên viết. Em muốn được đọc những tác phẩm của thày được không ạ?
Thày cho em theo địa chỉ này hoặc giới thiệu những địa chỉ thày thường đăng
bài, em tìm đọc cũng được.
Về nghỉ hưu rảnh rỗi,
em đã đánh máy lại những truyện ngắn em viết cách đây hơn mười
năm rồi và gửi lên mạng. Hiện em đang gửi bài cho Văn Chương Việt và Chim Việt
Cành Nam.
Em chọn một số truyện kính gửi thày, thày đọc và chấm điểm cho em như
ngày em còn được học Thày nhé. Hiện giờ em chưa viết thêm được truyện nào, có
một truyện đang viết dở nhưng thấy hình như chưa được ổn lắm nên còn để ngẫm
nghĩ thêm.
Em chào Thày và kính chúc Thày, Cô
mạnh khỏe, hạnh phúc!
Em mong thư của
Thày!
23 tháng 5,
năm 2010
Thày đã nhận được thư và những truyện ngắn của Hương
rồi
Nhưng thày chưa đọc được. Để thư thả thày sẽ đọc và cho ý kiến. Còn thày toàn viết chơi thôi. Nhiều nhất là thơ bông phèng, rồi đến các bài bình thơ và nghiên cứu về thơ, một số hồi ký đời thường viết theo yêu cầu của một dịp nào đó. Nhưng nói chung văn thày có một loại độc giả riêng. Không rõ các em có thuộc diện độc giả ấy không. Thày sẻ gửi dần cho em đọc sau nhé
Nhưng thày chưa đọc được. Để thư thả thày sẽ đọc và cho ý kiến. Còn thày toàn viết chơi thôi. Nhiều nhất là thơ bông phèng, rồi đến các bài bình thơ và nghiên cứu về thơ, một số hồi ký đời thường viết theo yêu cầu của một dịp nào đó. Nhưng nói chung văn thày có một loại độc giả riêng. Không rõ các em có thuộc diện độc giả ấy không. Thày sẻ gửi dần cho em đọc sau nhé
Thày giáo cũ: Đỗ Đình Tuân
27 tháng 5 năm 2010
Hương này!
Thày chỉ làm thày của các em khi còn mười tám đôi mươi thôi. Bây giờ các em đã trưởng thành cả rồi.Tô Hà thì đã thành nhà báo hình. Minh Hương thì đã trở thành nhà văn viết truyện ngắn...Còn thày thì vốn đã cùn mòn đi vì thời gian vùi lấp và... Nếu đã truyền được cho các em được điều gì từ trước thì đó mới là cái còn lại, là cái lãi của thày thôi. Vì thế mà về yêu cầu đọc và chấm điểm cho em như ngày trước thì thày không dám nữa. Nhưng thày sẽ đọc và trao đổi với em như những người bạn văn chương thì có lẽ đúng hơn và cũng lý thú hơn. Trò hương của thày có đồng ý thế không. Còn em muốn đọc những bài viết của thày thì thày rất sẵn sàng. Thậm chí còn rất sung sướng nữa là đằng khác. Nhưng thày chỉ viết chơi thôi. Chỉ thỉnh thoảng mới có bài in báo và lên mạng. Thày cũng định tập hợp tất cả chúng lại theo từng thể loại và rồi khi nào có điều kiện thì in, hoặc tung lên mạng cho bầu bạn cùng đọc. Chính cái yêu cầu này của em càng kích thích thày làm cái việc đó đấy. Kỳ này thày sẽ gửi cho em một "ký ức tuổi học trò" mới viết của thầy cho Hương nếm thử. Vì là "của thày" cho nên dù chua, dù chát thế nào Hương cũng phải cố mà nuốt đấy.
Về 5 truyện ngắn của Hương thì chỉ có 3 cái "Cây khế vườn xưa", "Vườn mai" và " Nỗi đau" là đọc được chữ thôi. Còn có hai cái Hương lại viết bằng "tiếng chăm" hay sao ấy, nó cứ loằng ngoằng không đọc được. Thày định nhờ cô Phan Thị Bích Hằng giỏi "âm ngữ" nhờ công chúa Huyền Trân dịch cho mà Hằng đi chữa bệnh chưa về. Nên lại phải nhờ tác giả Minh Hương chuyển lại phông chữ hộ thì "trò Tuân" mới đọc được. Phải mở ngoặc thêm tí chút ở chỗ này: Tuy không có số sách ghi chép nhưng về lý là Hương đã học thày 3 năm, tức là đã "nợ thày" 3 năm. Mà đã nợ thì phải "tính lãi". Cứ theo lãi xuất ngân hàng bây giờ đi. 1% tháng nhé. Nhưng thày chỉ lấy hữu nghị cho em nhẹ thôi. 10% năm. Hương ra trường 36 năm rồi. vị chi là 360%. Cứ thế mà đại khái tính ra thì Hương cũng nợ thày 10 năm dậy. Thày biết Hương viết truyện ngắn giỏi, hay khiêm tốn hơn cứ tạm gọi là viết được đi. Còn thày thì lại rất mê viết cái thể này mà không sao viết được. Viết xong đọc lại là chán ngay. Làm văn chương có cái khổ thế đấy. Thích mà không thể làm. Muốn mà không thể được. Cho nên thày mới phải "đòi nợ" Hương là thế. Thày dạy nhiều học trò chứ, nhưng thày có "đòi nợ" ai đâu. Chỉ có đòi nợ "trò Hương" thôi. Ấy là vì "trò Hương" biết viết truyện ngắn. Mà thày thì vẫn cứ muốn viết được cái món truyện ngắn này. Hương cũng không cần phải thiên kinh vạn quyển làm gì. Bây giờ mà phải ngồi bó giò đọc sách Bàn về truyện ngắn nọ kia để dậy "trả nợ" thày thì còn đâu ra thì giờ mà nội trợ chăm chồng chăm con? Rồi lại còn phải giành thì giờ để "viết" nữa chứ. Thày chỉ muốn Hương hãy kể lại hoàn cảnh, lý do và quá trình làm việc cụ thể đối với từng cái truyện mà Hương viết ấy. "Trò Tuân" sẽ chăm chú lắng nghe. Chỗ nào "ngộ" ra được điều gì đó thì "trò Tuân" sẽ "trừ nợ" dần đi cho "cô giáo Hương". Bao giờ hết nợ thì "thày lại hoàn thày và trò lại hoàn trò". Nếu "cô giáo" đồng ý thế thì ta bắt đầu từ cuộc trò chuyện lần sau. "Trò Tuân” xin chúc cô giáo mạnh khỏe, hạnh phúc, viết hay và dạy giỏi.
Thày chỉ làm thày của các em khi còn mười tám đôi mươi thôi. Bây giờ các em đã trưởng thành cả rồi.Tô Hà thì đã thành nhà báo hình. Minh Hương thì đã trở thành nhà văn viết truyện ngắn...Còn thày thì vốn đã cùn mòn đi vì thời gian vùi lấp và... Nếu đã truyền được cho các em được điều gì từ trước thì đó mới là cái còn lại, là cái lãi của thày thôi. Vì thế mà về yêu cầu đọc và chấm điểm cho em như ngày trước thì thày không dám nữa. Nhưng thày sẽ đọc và trao đổi với em như những người bạn văn chương thì có lẽ đúng hơn và cũng lý thú hơn. Trò hương của thày có đồng ý thế không. Còn em muốn đọc những bài viết của thày thì thày rất sẵn sàng. Thậm chí còn rất sung sướng nữa là đằng khác. Nhưng thày chỉ viết chơi thôi. Chỉ thỉnh thoảng mới có bài in báo và lên mạng. Thày cũng định tập hợp tất cả chúng lại theo từng thể loại và rồi khi nào có điều kiện thì in, hoặc tung lên mạng cho bầu bạn cùng đọc. Chính cái yêu cầu này của em càng kích thích thày làm cái việc đó đấy. Kỳ này thày sẽ gửi cho em một "ký ức tuổi học trò" mới viết của thầy cho Hương nếm thử. Vì là "của thày" cho nên dù chua, dù chát thế nào Hương cũng phải cố mà nuốt đấy.
Về 5 truyện ngắn của Hương thì chỉ có 3 cái "Cây khế vườn xưa", "Vườn mai" và " Nỗi đau" là đọc được chữ thôi. Còn có hai cái Hương lại viết bằng "tiếng chăm" hay sao ấy, nó cứ loằng ngoằng không đọc được. Thày định nhờ cô Phan Thị Bích Hằng giỏi "âm ngữ" nhờ công chúa Huyền Trân dịch cho mà Hằng đi chữa bệnh chưa về. Nên lại phải nhờ tác giả Minh Hương chuyển lại phông chữ hộ thì "trò Tuân" mới đọc được. Phải mở ngoặc thêm tí chút ở chỗ này: Tuy không có số sách ghi chép nhưng về lý là Hương đã học thày 3 năm, tức là đã "nợ thày" 3 năm. Mà đã nợ thì phải "tính lãi". Cứ theo lãi xuất ngân hàng bây giờ đi. 1% tháng nhé. Nhưng thày chỉ lấy hữu nghị cho em nhẹ thôi. 10% năm. Hương ra trường 36 năm rồi. vị chi là 360%. Cứ thế mà đại khái tính ra thì Hương cũng nợ thày 10 năm dậy. Thày biết Hương viết truyện ngắn giỏi, hay khiêm tốn hơn cứ tạm gọi là viết được đi. Còn thày thì lại rất mê viết cái thể này mà không sao viết được. Viết xong đọc lại là chán ngay. Làm văn chương có cái khổ thế đấy. Thích mà không thể làm. Muốn mà không thể được. Cho nên thày mới phải "đòi nợ" Hương là thế. Thày dạy nhiều học trò chứ, nhưng thày có "đòi nợ" ai đâu. Chỉ có đòi nợ "trò Hương" thôi. Ấy là vì "trò Hương" biết viết truyện ngắn. Mà thày thì vẫn cứ muốn viết được cái món truyện ngắn này. Hương cũng không cần phải thiên kinh vạn quyển làm gì. Bây giờ mà phải ngồi bó giò đọc sách Bàn về truyện ngắn nọ kia để dậy "trả nợ" thày thì còn đâu ra thì giờ mà nội trợ chăm chồng chăm con? Rồi lại còn phải giành thì giờ để "viết" nữa chứ. Thày chỉ muốn Hương hãy kể lại hoàn cảnh, lý do và quá trình làm việc cụ thể đối với từng cái truyện mà Hương viết ấy. "Trò Tuân" sẽ chăm chú lắng nghe. Chỗ nào "ngộ" ra được điều gì đó thì "trò Tuân" sẽ "trừ nợ" dần đi cho "cô giáo Hương". Bao giờ hết nợ thì "thày lại hoàn thày và trò lại hoàn trò". Nếu "cô giáo" đồng ý thế thì ta bắt đầu từ cuộc trò chuyện lần sau. "Trò Tuân” xin chúc cô giáo mạnh khỏe, hạnh phúc, viết hay và dạy giỏi.
Thứ
Bảy, 5 tháng 6 năm 2010
Kính thưa thày!
Trước tiên, em xin được thày tha
lỗi vì đã để thày phải mong đợi thư đáp lễ của em. Sau nữa, em xin được có ít
lời phân trần để thày có cớ để tha lỗi.
Thưa thày! Sau
khi gửi thư cho thày, hầu như lần nào lên mạng em cũng mở hộp thư để mong được
nhận thư thày, địa chỉ mail này của em mới lập và chỉ mới gửi thư cho riêng
thày. Thế nhưng vào hộp thư đến đều trống. Nghe chị Hà nói thầy đang làm nhà,
em nghĩ chắc là thày rất bận. Hôm qua, chị Hà gọi điện nói thày đã gửi
thư, thêm một ngày mất điện... Bây giờ, mở mail ra thì có thư của thày nhưng
lại vào mục khác, không hiểu sao nó lại vào mục đó chứ. Vậy là trò Hương thất
lễ với thày nhiều lắm. Thày tha lỗi cho em không ạ? Dù Thày có tha lỗi, trò
Hương cũng thấy mình đáng trách nhiều lắm, vẫn lại muốn khóc thôi...
Em đã đọc rất kỹ
"ký ức tuổi học trò" của thày. Thày cho phép em được nói cảm nghĩ của
mình nhé: Ngoài những bài giảng, những bài văn mẫu của thày em đã được nghe,
được học, đây là lần đầu tiên em được đọc văn của thày. Văn của Thày giáo già
viết về tuổi thiếu thời. Vậy mà hình như vẫn còn mới tinh, rõ một
một,sống động, rất dí dỏm, chân thực và cảm động.
Em rất đồng ý với thày là
cần hệ thống lại những bài viết của thày để cho bạn bè, học trò của thày
được đọc và tán thưởng. Còn về việc thày tính lãi với trò Hương thì biết
nói với thày thế nào đây ạ! trò vừa mừng vì được thày tính
lãi và bày cách để trả lãi cho thày, vừa lo không biết có làm được
không? Tuy vậy, em cũng muốn được thưa với thày suy nghĩ của em. Thực ra, em
viết truyện ngắn chỉ để giải thoát cho chính mình. Việc đăng tải là cơ duyên,
do có người khích lệ gửi bài đi, rồi báo đăng rồi cũng có người đọc... Điều
chính là khi viết rồi, đọc lại thấy chính mình được chia sẻ. Còn so với các nhà
văn thì em tự biết: mình còn quá nhỏ bé, văn viết hiền quá, thật quá và còn
nhiều cái yếu quá nữa. Vậy nên, làm sao thày lại có thể đòi em trả lãi được cơ
chứ. Thày ơi, trò của thày tự thấy mình còn phải học thày nhiều lắm. Được đọc
những dòng tâm sự của thày, em cảm động và thấy dù bây giờ mình cũng đã
bắt đầu già nhưng với thày thì mình vẫn là cô học trò nhỏ của thày. Em thật bất
ngờ vì nhận thấy: Thày vẫn trẻ, hóm hỉnh, vui tính như ngày xưa. Đó là
điều thú vị và quý giá nhất đấy ạ.
Em sẽ chỉnh lại phông chữ, và gửi
thêm cho thày một số truyện ngắn nữa. Em cũng mong được đọc thêm nhiều
thể loại viết nữa của thày. Thư sau em sẽ thưa lại một số hoàn
cảnh khi em viết truyện ngắn để thày hiểu thêm khi đọc truyện của trò Hương
nhé.
Em kính chào thày.
Chúc thày - cô và gia đình hạnh phúc.
27/8/2014
Đỗ Đình Tuân
Đỗ Đình Tuân
Thầy ơi! Thế là trò lại mắc lỗi với thày nữa rồi. Trò nhớ đã có lần thưa với Thầy sẽ hệ thống lại và chọn một số đoạn thầy trò mình đã trò chuyện qua thư điện từ... Nhưng mà Trời không cho, vì hồi đó thư của Thầy gửi hầu hết bị chuyển vào mục khác, không lưu được lâu, Trò cop hết về và lưu ở máy, Phần lưu dữ liệu cùng với nhiều phần tư liệu khác của trò. Chưa kịp làm gì thì máy trục trặc, đem nhờ sửa, thợ không chuyên nên đã làm mất hết tất cả. Trò tiếc hơn là mất của. Nay đọc bài này , trò thực thấy mình có lỗi... Nhưng trò rất xúc động và cảm ơn thầy nhiều lắm ạ!
Trả lờiXóaEm rất cảm kích tình thầy trò của anh Tuân và trò cũ của anh.
Trả lờiXóaEm chúc anh chị Tuân-Thu luôn khỏe mạnh.
Anh cũng rất cảm kích khi được gặp lại em ở nhà mình. Vắng em, anh vắng đi một người bạn để trêu đùa và được khích lệ. Liệu từ giờ em đã "bình thường hóa" quan hệ với anh được chưa? Mà sao bây giờ em nghiêm túc như cột điện ấy ? Nghiêm túc thế thì anh còn trêu đùa làm sao được nữa ? Em không biết anh là người thích đùa à ?
Trả lờiXóaHồi đó thày còn dùng máy bàn. Sau máy bàn hỏng cũng mất đi rất nhiều tài liệu. Lần em nói muốn tìm lại những bức thư trao đổi giữa hai thày trò, thày cũng tìm nhưng thư đã bị xóa đi cả rồi. Từ đấy thày cũng cứ đinh ninh là đã mất. Nhưng gần đây, tình cờ thày xem lại danh mục trong thùng thư thì lại thấy còn nguyên cả từ ngày đầu tiên đến bây giờ. Thế là thày lần dò tìm cho bằng được. Thày lại nghe tin các em đang có "âm mưu" sắp tổ chức họp mặt ở Chí Linh. Thày lựa chọn những bức thư này để công bố cho mọi người cùng đọc. Cũng là để nhớ lại một kỷ niệm của thời "tiền Tri Ân". Cố nhiên thày chỉ chọn những đoạn có chủ đề đàm đạo văn chương thôi. Còn những tâm sự lan man, thăm hỏi thông thường thì bỏ bớt đi cho gọn.
Trả lờiXóaLạ lắm, đọc lại những dòng thư của thầy trò mình, em cứ tự thấy cảm động và trân quý vô cùng. Ngày ấy, mỗi khi mở thư và đọc câu đầu của thầy:Trò chuyện với Minh Hương - Hương này... là em vừa cảm kích vừa thích thú ..., thật là tiếc vì em đã không lưu lại được những bức thư này, nhưng cũng thật là may mắn vì Thầy đã tìm lại được... Ngày ấy, em không thể nghĩ rằng sau đó, nhờ Chương trình 1044 mà Thầy trò mình cùng Xóm TRi Ân luôn vui vẻ bên nhau như thế này. Thời gian trôi đi như tên bắn và không bao giờ trở lại. Mới đó mà đã hơn 4 năm và những truyên ngắn em viết ngày đó cách giờ đã gần 20 năm rồi...
Trả lờiXóaTrò Hương thật may mắn và hạnh phúc khi có một người thầy như thế.
Trả lờiXóa