Bài thơ NGỠ LÀ XUÂN tôi viết từ cuối năm 2009 và
in chơi dịp đầu xuân năm Canh Dần (2010).
Cũng như nhiều bài thơ khác, cứ nghe tôi đọc xong là các bạn thơ lại hào hứng
cười rúc rích. Nguyên văn bài thơ ấy như sau :
Tuân-xuân chung một cái đuôi
“uân”
Mà
khác biệt nhau biết mấy lần
Xuân những tươi hoa cùng tốt lá
Tuân thì tóp thịt lại trơ gân
Xuân chừng “cốc vũ”1 đà
“nên nhạc”
Tuân mãi “sang thu” 2
mới “ghép vần”
Từ đó thơ thơ và thẩn thẩn
Ngày nào hắn cũng ngỡ là xuân !
1/11/2009
Ngày ấy
tôi còn gầy còm lắm. Muốn có một nụ cười xuân, tự nhiên tôi lại nảy ra cái ý
đem so sánh mình với mùa xuân để tự cười mình. Mà tự cười mình là vô thưởng vô
phạt nhất. Cái ý tự cười mình được viết khá hài ở bốn câu tiền giải :
Tuân-xuân chung một cái đuôi
“uân”
Mà
khác biệt nhau biết mấy lần
Xuân những tươi hoa cùng tốt lá
Tuân thì tóp thịt lại trơ gân
Không
ngờ đến bốn câu hậu giải thì lối chơi chữ không chỉ dừng ở chữ TUÂN (tôi) và chữ
XUÂN (mùa xuân) nữa, mà mở rộng thêm ra giữa chữ TUÂN (tôi) với chữ THU (vừa là
mùa thu vừa là tên vợ tôi) :
Xuân chừng “cốc vũ”1 đà
“nên nhạc”
Tuân mãi “sang thu” 2
mới “ghép vần”
Từ đó thơ thơ và thẩn thẩn
Ngày nào hắn cũng ngỡ là xuân !
(1.Côc vũ: tức là tiết mưa rào, sau tiết thanh
minh và trước tiết lập hạ, trời bắt đầu ầm ì sấm chớp: “đà nên nhạc” là muốn nói
đến cái thời tiết này.
2.Sang thu: tức tiết lập thu, tiết trời mát dần,
các cặp vợ chồng không ngại nằm chung như mùa hè nữa họ bắt đầu hay
“ghép vần” vơi nhau)
Nhờ mở
rộng lối chơi chữ mà một chủ đề mới xuất hiện. Nhất là ở hai câu kết đã nâng
bổng bài thơ lên thành một bài thơ "nịnh vợ " có hạng. Song Thu đọc
bài thơ này thì thấy "tỉnh cả người". Nhiều bạn thơ khác hiểu được
cái ý hóm này, đều cũng gật cười tán thưởng. Có một điều lạ là
cái ý "nịnh vợ", nó ám ảnh nhiều người quá, đến nỗi người ta cứ
đinh ninh rằng đó là bài NGỠ LÀ THU. Ngay sáng ngày hôm nay, có một ông bạn thơ
mới được nghe lại bài thơ ấy đã họa lại một bài đưa tôi và nói rằng : " Tuy
ông không mời họa, nhưng tôi rất thích bài thơ này nên tôi họa lại, tôi tin là
ông cũng thích bài thơ này của tôi. Ông nhớ phải đưa lên mạng đấy!".
Bài thơ họa lại của ông bạn tôi nó như sau :
Vẫn săn gân
(Họa bài “Ngỡ
là Thu” của Đỗ Đình Tuân)
Tuân – Xuân cùng mẹ đẻ
vần Uân
Chẳng khác nhau đâu giống
vạn lần
Xuân vốn phởn phơ và thắm
thịt
Tuân dù còm cõi vẫn săn
gân
Xuân đâu ngóng hạ chờ tan
nắng
Tuân chửa đợi thu đã hợp
vần
Thượng đế ban trao đà sắp
đặt
Cần chi nên nhạc với nên
xuân.
Thu
2014
Ninh
Hà
Cố
nhiên là tôi thích rồi, quá thích nữa là đằng khác. Một bài thơ viết chơi chơi,
mà tôi vẫn gọi là loại "thơ tươi" làm ra cốt chỉ để "chung vui đôi phút
cùng cười vài giây", thế mà bốn, năm năm nay rồi, vẫn còn được các bạn
truyền tụng và nhỏ to với nhau, dù là khen hay là chê... thì tôi vẫn
cảm thấy hãnh diện. Hãnh diện là ở chỗ người ta vẫn nhớ thơ mình, vẫn nhớ
đến mình.
28/9/2014
Đỗ Đình Tuân
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét