Thứ Ba, 9 tháng 9, 2014

THÀY TRÒ TÔI ĐÀM ĐẠO VĂ CHƯƠNG (12)

11/7/2010

Nếu thày cứ gọi cô giáo Hương thế này, thế nọ... thì trò Hương nghỉ chơi với thày luôn thôi ạ. Trò Hương đã nói là có học dài dài cũng không biết có thể theo được thày không  rồi mà. Có nghĩa là thày là sư phụ đấy ạ. Thày viết truyện như vậy (văn phong gần ngang với Nam Cao đấy ạ), trò Hương xin bái phục. Còn thày có còn trứng để đẻ nữa không thì trò Hương làm sao biết được. Nhưng mà khoa học hiện đại rồi, chắc là 70 vẫn đẻ bình thường. Trò Hương nghĩ, chỉ cần cô Thu gật, có nghĩa là truyện của thày đạt chuẩn quốc gia rồi đấy ạ.
Trò Hương nói vậy, nhưng mà nếu thày gọi trò là trò Hương thì không bao giờ trò nghỉ chơi đâu ạ, nghỉ chơi với thày thì có ai để trò chuyện văn chương chứ. Sau đợt vui vẻ ở Tuy Hòa, Nha Trang, trò Hương còn nhiều chuyện để bái kiến Sư phụ đấy ạ. Còn thời gian này, trò Hương tập trung  chuẩn bị để đón các thày cô, các anh chị vào Nha Trang.
Thày lo giữ gìn sức khỏe nhé, đi xa có thể hơi mết đấy ạ. 


Trong văn chương phải khác người ta cơ chứ giống Nam Cao là hỏng bét rồi. Nhưng Thày Tuân viết chơi thôi mà, mình quen viết thế nào thì viết thế thôi. Cố nhiên sẽ tìm tòi cách viết, để cho nhiều mùi vị hơn, cho đa dạng phong cách hơn. Còn trò Hương "dỗi" không chơi nữa thì thày Tuân không biết "đỗ" đâu. Cô Thu ngày xưa vốn cũng là một cô gái "nhõng nhẽo" lắm. Vì có nhiều chàng trai "nuông chiều” mà. Đến lúc thấy Thày Tuân "tồ” quá, không biết tán gái, không "tâm lý” ngược hẳn với những chàng trai khác thì lại "say" như điếu đổ và thế là đổ kềnh kếnh cang ra đấy.Vì thày Tuân là người "nội tâm" mà. Thiên về suy nghĩ bên trong. Nhưng cũng vui tính và hiểu biết nên giao tiếp người ta cũng khoai khoái. Nhưng bỗ bã hay thớ lợ thì thày Tuân không làm được.
Thôi từ hôm nay thày Tuân thôi trò "đùa dai” với trò Hương để cuộc chơi được tiếp tục dài dài. Còn truyện "Vào một đêm mùa hè mất điện” thì cô Thu khen hay, viết linh hoạt và biến hóa. Cái "thật" và cái "bịa" vẫn phân tách ra mà vẫn gắn kết...Tóm lại là cô "Thu tâm phục khẩu phục”. Nhưng hơi tức vì tả cái mũi của cô Thu đúng quá mà lại bảo "thính như mũi chó” chẳng hóa ra tôi cũng là chó à? Kệ đây là văn chương thôi. có phải là đời thực đâu. Văn chương chỉ là một thứ trò đùa để đem lại những vui thích thực sự cho đời sống tinh thần con người thôi. Nhưng chắc cũng chỉ tức giả vờ thế thôi, chứ không "hắn đã tru tréo lên” rôi chứ nhỉ. Chào Trò Hương nhé.
                                                           Thày Tuân

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

AI MUA...TÔI KHÔNG...?

                                         Ai mua , tôi bán tôi cho                               Giá mua chỉ một cánh cò chiều đông,   ...