1/7/2010
Em chúc mừng thày vừa mới nhận được máy tính của
Chương trình hỗ trợ tin học cho người cao tuổi. Quy vừa gọi cho em chiều nay.
Vậy là thày có thể ngồi trong gường làm việc, không sợ bị muỗi đốt nhá.
Em xin lỗi vì sơ suốt hôm trước khi gửi truyện ngắn
Chiều mưa, em đã đổi lại phông chữ và gửi lại. Em mong thư này thày xóa nợ cho
em. Phải làm cô giáo Hương bất đắc dĩ, em xấu hổ lắm. Em chỉ thích là học trò
của thày thôi ạ. Thày trò mình sắp được gặp lại nhau giữa miền Trung trong mùa
hè đầy nắng và gió này, chắc là thú vị lắm. Những bài học của thày trong thời
gian vừa qua cho em thêm nhiều tư duy mới. Có điều, em không mong mình sẽ là
Nhà văn, cũng như thày, em chỉ viết để cứu rỗi chính tâm hồn mình. Còn có
người đọc nhiều hay ít, khen hay chê, không quan trọng, miễn là được chia sẻ.
Còn bàn về giá trị của văn chương, em đồng ý với những ý kiến của thày. Điều
khó là làm thế nào để vận dụng được hết khi viết. Em nghĩ, chắc là truyện ngắn
của thày hay lắm, vậy sao thày không gửi cho em đọc để tán thưởng ạ. Em không
biết thày có viết tiểu thuyết không? Nếu có thì cho ra mắt thôi, thày cứ úm mãi
thế thì nó chết ngạt đấy ạ
Chỉ còn 2 truyện ngắn nữa, em làm biếng đánh máy lại
quá. Thư sau em sẽ gửi thày vài bài thơ em viết vậy. Em không biết làm thơ,
nhưng cũng có lúc tự nhiên nảy nòi ra, vậy là chép lại. Đọc mấy bài giảng về
thơ lục bát, về vần điệu trong thơ của thày em vẫn thấy lơ ngơ lắm.
Em chúc thày vui khỏe. Em chào thày ạ!
2/7/2010
Hôm 30/6/2010 Quy có dẫn anh Nguyệt (khóa 68-71) đem
vào cho "Thày Tuân" một Láptop của hãng acer. Thày chưa dùng loại này
bao giờ, vả lại cũng chưa cài đặt gì cho nên đành phải chờ "cậu út"
nhà thày về cài đặt và hướng dẫn sử dụng thì mới dùng được. "Thày
Tuân" mới chỉ thử cắm qua modun intenet xem qua thôi. Xem báo và chát chít
thì vẫn được nhưng chưa cài phần soạn văn bản nên chưa dùng soạn thảo văn bản
được. Với lại thày đã có cái "để bàn" rồi nên cũng chẳng vội gì.
Nhưng có Láptop thì "Thày Tuân" sẽ có một mảnh trời riêng không
"anh chị " nào vào quấy phá được nữa. Với lại những ngày mất điện vẫn
có thể làm việc được bình thường.Xem ra là cũng đáng để Minh Hương chúc mừng
được rồi.
Truyện "Chiều mưa" là một truyện viết khá "có nghề". Chỉ cần qua một "lát cắt" rất nhỏ, rất đời thường mà gợi ra được cả một loại "bi kịch gia đình" ở thời hiện đại. Lối viết cũng khá kiệm lời và xúc động. Vẫn còn hơi "lên gân" một chút để cho truyện bớt bi lụy nhưng phải thật tinh mới nhận ra. Đây là tại cái "tấm lòng" của Minh Hương nó thế. Vả lại, bản thân việc viết văn đã là một sự sắp đặt bố trí rồi. Có ai bê nguyên xi cuộc sống vào được đâu. Nhưng tùy từng "chủ nghĩa", tùy từng tâm tính...mà cách sắp đặt bố trí nó khác nhau thôi. Minh Hương không phải băn khoăn gì nhiều về chuyện này cả.
Thư trước, "Trò Tuân" đã nói rồi, món nợ giữa "cô giáo" và "em" từ bây giờ là tùy "cô giáo" quyết định. "Cô giáo " bảo xóa thì "em" xóa, mà "cô giáo" bảo ghi thì "em" ghi. Thế thôi. "Cô giáo không phải băn khoăn gì về điều đó cả. Còn "cô giáo" bảo " cô giáo" chỉ muốn mãi mãi là "học trò" của "Thày Tuân" thôi. "Thày Tuân" chỉ xin hỏi liệu bây giờ "cô giáo" có trẻ lại như thời mười tám-đôi mươi nữa không. Nếu cô giáo vẫn làm được điều kỳ diệu đó thì "Thày Tuân" cũng chả hẹp gì mà không nhận "cô giáo" là "trò Hương" của mình. Còn bây giờ " cô giáo" đã "già mõ" "hết cả trứng lẫn cái" thì thày nào còn dám nhận là trò của mình nữa.
Em xin chào "cô giáo" vì em phải bận ra tiếp khách. Hẹn gặp lại cô giáo sau vậy.
Truyện "Chiều mưa" là một truyện viết khá "có nghề". Chỉ cần qua một "lát cắt" rất nhỏ, rất đời thường mà gợi ra được cả một loại "bi kịch gia đình" ở thời hiện đại. Lối viết cũng khá kiệm lời và xúc động. Vẫn còn hơi "lên gân" một chút để cho truyện bớt bi lụy nhưng phải thật tinh mới nhận ra. Đây là tại cái "tấm lòng" của Minh Hương nó thế. Vả lại, bản thân việc viết văn đã là một sự sắp đặt bố trí rồi. Có ai bê nguyên xi cuộc sống vào được đâu. Nhưng tùy từng "chủ nghĩa", tùy từng tâm tính...mà cách sắp đặt bố trí nó khác nhau thôi. Minh Hương không phải băn khoăn gì nhiều về chuyện này cả.
Thư trước, "Trò Tuân" đã nói rồi, món nợ giữa "cô giáo" và "em" từ bây giờ là tùy "cô giáo" quyết định. "Cô giáo " bảo xóa thì "em" xóa, mà "cô giáo" bảo ghi thì "em" ghi. Thế thôi. "Cô giáo không phải băn khoăn gì về điều đó cả. Còn "cô giáo" bảo " cô giáo" chỉ muốn mãi mãi là "học trò" của "Thày Tuân" thôi. "Thày Tuân" chỉ xin hỏi liệu bây giờ "cô giáo" có trẻ lại như thời mười tám-đôi mươi nữa không. Nếu cô giáo vẫn làm được điều kỳ diệu đó thì "Thày Tuân" cũng chả hẹp gì mà không nhận "cô giáo" là "trò Hương" của mình. Còn bây giờ " cô giáo" đã "già mõ" "hết cả trứng lẫn cái" thì thày nào còn dám nhận là trò của mình nữa.
Em xin chào "cô giáo" vì em phải bận ra tiếp khách. Hẹn gặp lại cô giáo sau vậy.
7/9/2014
Đỗ Đình Tuân
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét