Thứ Hai, 28 tháng 8, 2023

THƠ TRONG "NHỮNG CÁNH HẠC VỀ TRỜI"

 


ĐẶNG TRƯỜNG THÀNH

NHỚ CẢNH LÀNG XƯA

Bồi hồi nhớ lại cảnh làng xưa
Ôm ấp mặt ao rợp bóng dừa
Lớp tớp đàn trê trọng ruộng lúa
Lối mòn uốn lượn gió tre đưa.

Con chim cú rúc giữa đêm khuya
Sớm tối mận đào thắm sắc khoe
Tiếng sáo vi vu diều gọi gió
Râm ran ve vỗ giữa trưa hè.

Cò bay phấp phới cánh đồng quê
Trĩu cổ bằng bông khép bốn bề
Ngan ngát mùi hương chiều gió nhẹ
Lúa vàng trải chiếu tận chân đê.

Sớm mai ríu rít tiếng chim choè
Gô gáy trên rừng tích tẻ te
Vút tận trời cao chim chiền chiện
Vẳng nghe tiếng mõ buổi trâu về.

Nhìn trăng lại nhớ cô nàng quê
Giữ mãi cùng anh mái tóc thề
Chẳng ngại đường xa cơn gió lạnh
Trời chiều dảo bước dẫu chân tê.

Trèo non lội suối đẫu nơi đâu
Hiểm hóc rừng sâu củi đội đầu
Một gánh đem đi về đấu gạo
Thân tròn, lưng óng, áo mầu nâu.

Anh lại cầm cầy lái gót trâu
Khi thì ruộng cạn, lúc đồng sâu
Đầu trần không nón mồ hôi đậm
Chằng ngại gió mưa nắng dãi dầu

Rộn rã đình thôn trống dục rồi
Điệu chèo quen thuộc của làng tôi
Bao nhiêu kỷ niệm lòng ôm ấp
Nhớ cảnh làng xưa chẳng phút ngơi.

(Trang 121-Hương Côn Sơn tập 3-2003)




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

ĐẾM TIỀN

Ông ngồi giương kính đếm tiền Đồng tiền mỏng thế mà liền với xương Tiền này là khoản tiền lương Là tiền năm tháng chiến trường cho ta ...