Anh đừng về Hà Tĩnh những ngày ni
Biển buồn lắm sóng khóc than vật vã
Nơi ta hẹn hò giờ trương đầy xác cá
Gió tanh nồng phờ phạc cả miền quê
Biển bây giờ cá mú đã vắng hoe
Cả miền trung thuyền ngủ vùi trên cát
Xóm chài xưa , những nụ cười chợt tắt
Không còn xộn xao trên bến dưới thuyền
Chẳng còn nghe điệu ví dặm tình duyên
Đợi thuyền anh , mỗi chiều em ngồi ngóng
Biển đã chết ư ? Em hỏi thầm con sóng
Chỉ gầm lên , rồi sóng vỗ bạc đầu
Miền trung chừ đang gánh trọn nỗi đau
Từ Hà Tĩnh ni trải dài vô trong nớ
Quảng Trị , Quảng Bình , đến Thừa thiên Huế
Không biết mai tê có vô tận Cà Mau
Viết cho anh lòng em cũng u sầu
Biết khi mô biển trong xanh trở lại
Để nghe sóng ru nhạc tình em ái
Như ngày xưa của hai đứa chúng mình
Mần răng chừ mà biển vẫn lặng thinh
Mặc con sóng vật vờ trong nuối tiếc
Cánh buồm xưa đã bỏ đi biền biệt
Tôm cá bây chừ còn mô nữa anh ơi
Mấy bữa ni lòng em cũng rối bời
Biển đã chết thì mần răng em sống
Những vần thơ chết dần trong tuyệt vọng
Xin anh đừng về Hà Tĩnh ngày ni
(Họa theo bài thơ " Đất nước mình ngộ quá phải không anh” của cô giáo Trần thị Lam - Hà Tĩnh )
Ngọc Ly Kim
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét